Chương 2: Dơ quá

“Tạ Tri Hành, năm đó lệnh tôn và cụ tổ nhà nàng đã định ra hôn ước này, hôm nay ta đến đây để thực hiện lời hứa.” Giọng nói của người đàn ông này rất nhẹ nhàng êm tai, thong thả ung dung, khiến người khác bình tĩnh lại.

Nhưng không bao gồm Lương Tầm và Giang Nguyên Tuế.

Lương Tầm vừa nghe hắn nhắc tới hôn ước là thấy đau đầu, sao tên này không nhìn xem mình như thế nào, đang định bước tới thì Giang Nguyên Tuế đã ngăn cản. Cô gái bước ra khỏi hành lang dài, đi đến trước mặt Tạ Tri Hành rồi cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn, cảm xúc trong mắt ngổn ngang không tả nổi.

Cuối cùng nàng nhấc chân đá vào người hắn, “Dơ quá.”

Nàng không hề nể tình, đá người đàn ông này ngã xuống đất rồi quay người bỏ đi mà không hề lưu luyến chút nào.

“Đuổi đi.”

Tạ Tri Hành ngã xuống nền tuyết, nàng nhìn chiếc váy của nàng mà buồn bã nghĩ ngợi: dính tuyết rồi.

Đã bẩn.

“Mấy người đã nghe chưa, đuổi hắn đi đi, sau này không được cho hắn vào.” Lương Tầm cởϊ áσ choàng khoác lên người Giang Nguyên Tuế, phủi tuyết rơi trên vai nàng rồi dịu dàng nói, “Sau này cứ để ta làm là được.”

Hai người làm trong nhà vội xác nhận, mỗi người một tay cùng túm lấy Tạ Tri Hành, ném hắn ra khỏi cửa. Người vừa túm tóc còn phun nước bọt, khinh thường nói, “Mau cút đi, ngươi như vậy mà cũng dám mơ tưởng tới biểu tiểu thư hả?”

“Được rồi, Thính Lôi, về đi, lạnh quá rồi.”

“Cạch”. Hai người đóng cổng lại, có tiếng cửa khóa vang lên. Tạ Tri Hành từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, nhớ đến những gì mình nghe được trong quán trà khi vừa mới tới U Đô.

Đứa con gái mồ côi của Bình Dương Hầu, Giang tiểu thư, lòng dạ ác độc, kiêu căng ngạo mạn, yếu ớt và xinh đẹp.

Khi hắn gặp được người thật rồi mới phát hiện là lời đồn sai trái, nàng không chỉ xinh đẹp mà còn đáng bị đè, bị đè đến mức bật khóc, đến mức phải rêи ɾỉ kêu phu quân xin hắn tha cho nàng. Sau đó nàng sẽ bị cᏂị©Ꮒ ác liệt hơn, cᏂị©Ꮒ nhũn trên giường, bắn vào trong để nàng mang thai, dâʍ đãиɠ đến mức chỉ cần chạm nhẹ thì hoa huyệt non mềm sẽ phải chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chậc, phiền thật.

Ban đầu hắn định sỉ nhục nàng rồi thôi, nhưng bây giờ hắn không định làm thế.

Ít nhất, ít nhất là làm cho nàng phải rêи ɾỉ trên giường bằng giọng nói nàng vừa nói chuyện với Lương Tầm, khiến nàng bật khóc, biến thành một con cɧó ©áϊ không thể rời khỏi hắn, cầu xin được cᏂị©Ꮒ trong nước mắt nghẹn ngào.

Tạ Tri Hành đứng dậy phủi tuyết đọng đi, đi về phía dịch trạm. Hắn phải làm sao đây? Phải cải tổ kế hoạch lần nữa, ban đầu hắn định đến Uyển Thành rồi làm theo quy trình, thi thố xong thì tiếp tục về ăn nằm chờ chết, nhưng bây giờ không được rồi.

Phải chuẩn bị khá nhiều.