Chương 4: Tiên nữ giáng trần

"Ai ở đấy?"

Phách Nguyệt vừa được hệ thống truyền tống đến địa điểm bất kỳ đã bị phát hiện ra.

Tổ đội mười người có chín người nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa phụ của siêu thị.

Mấy phút trước vật lộn với hơn nghìn con tang thi, trong đấy có một tang thi cấp bốn, cả đám thương tích đầy mình mới diệt được nó, bây giờ mà thêm kẻ địch nữa là chắc chắn sẽ có người chết.

Bóng dáng mảnh mai đi ra.

Chỉ thấy thiếu nữ mặc một chiếc váy trắng hai dây đơn giản, phác họa thân hình duyên dáng mềm mại, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai ngọc ngà, làn da trong trắng lộ hồng, không hề trang điểm mà dung mạo lại cực kỳ kiều mỹ.

Lúc này mắt đẹp cong cong đong đầy ý cười, bên trong chứa đựng vẻ ngây thơ vô tội, nốt ruồi rất nhỏ ở dưới đuôi mắt càng tôn lên bề ngoài mị hoặc có một không hai, môi hồng chúm chím hơi nhếch lên, loáng thoáng thấy hàm răng trắng cùng chiếc lưỡi ướŧ áŧ, tất cả những người khác có cảm giác thiếu nữ như yêu tinh đang câu hồn nhϊếp phách vạn vật đối diện với mình.

Đơn thuần kết hợp với quyến rũ, biểu cảm mang theo chút lười biếng kiêu ngạo, quả thật quá phạm quy!

Sống lưng tê dại tay chân bủn rủn, mười người sững sờ nhìn cô gái đẹp hơn hoa hơn họa đứng ở phía xa, mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu lan tỏa khắp không gian rộng lớn.

Tận thế tiến đến hơn nửa năm, hiện tại vẫn còn người sạch sẽ trắng nõn nà như này sao?

Vào thời điểm cần đề phòng bọn họ lại ngơ ngác mất cảnh giác, đôi mắt không tự chủ được mà dính lên Phách Nguyệt.

Hệ thống không biết phải bình phẩm chuyện này như thế nào, vì chính nó cũng nhận ra ký chủ xuất hiện ở đâu nơi đấy chính là phong cảnh, không một ai có thể nhìn sang hướng khác khi ký chủ đang ở trước mặt.

Ngay lúc mọi người chìm trong mê muội đôi mắt đột nhiên tối sầm lại.

Phách Nguyệt nhướng mày, bình tĩnh đối diện với người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đen láy như hố sâu hun hút không có lối thoát.

111 giật thót tim, hốt hoảng ầm ĩ trong đầu cô:

[Ký chủ, ký chủ, cảnh báo nhân vật nguy hiểm không có thông tin ở cốt truyện, lựa chọn chạy hay không chạy?]

Bàn tay bạch ngọc tuyệt đẹp vẫy nhẹ, giọng điệu ngọt mềm lại cao cao tại thượng vang lên:

"Lại đây!"

Không cần trả lời, thái độ của Phách Nguyệt đã nói lên cô đồng ý với lựa chọn nào.

Chạy trốn? Nghe thật nực cười!

Ánh sáng nhạt dần, hệ thống sợ tới nỗi số liệu hỗn loạn, vội vã núp sâu vào trong bóng tối.