Chương 13

Lý Huyền Trinh nhìn người nửa tựa vào người mình, không biết tại sao lại nhớ tới lời Mục Hoài Tín nói: "Tiểu thư không xấu, chỉ là tính tình ngoan cố."

【 Hảo cảm 】 [Lý Huyền Trinh]: -800

Phượng Biệt Vân nhìn thấy thoáng cái gia tăng hơn hai trăm hảo cảm, cảm thấy vui mừng, cũng may hắn không phải là bạch nhãn lang, biết mình dụng tâm lương khổ.

Mới vừa đặt chân, một bà lão cầm bộ váy cưới màu đỏ đẩy cửa vào, dặn dò cô hầu gái nhỏ thay quần áo, Phượng Biệt Vân không vui, cô hô to: "Phu quân đầu trọc!"

Tên đầu trọc lập tức bị cô gọi tới, mái tóc đen của cô tán loạn, càng có vẻ đáng thương, cô chỉ trích bà lão kia, hốc mắt phiếm lệ: "Lão thái bà kéo ta đau quá, tóc đều gãy mấy sợi, ngươi xem!" Cô chọt vào ngực Đầu Trọc: "Các cô quá ngang ngược, sẽ không hầu hạ người khác, ta chỉ cần tỳ nữ của ta, kỹ xảo chải đầu của Tiểu Hà rất lợi hại, cách trang điểm của các hoàng phi trong cung cô đều biết, nữ nhân cả đời chỉ có một lần cơ hội lập gia đình, ta không đòi hỏi sự cao sang, chỉ cầu làm tân nương tử xinh đẹp xuất giá, có được hay không, đầu trọc phu quân."

Đầu Trọc bị cô dỗ dành một chút liền phục tùng, cô nói cái gì thì nghe theo cái đó.

Phượng Biệt Vân ngồi trong bồn tắm, trên mặt nước rắc cánh hoa phù dung, cô vớt nước lên, vớt một ít hoa phù dung, Tiểu Hà thấy chủ tử không vội, tất cả đều nóng nảy cho cô: "Tiểu thư! Cái này phải làm sao bây giờ?"

"Thì cứ gả cho tên đó đi, còn có thể làm sao bây giờ, dù sao chúng ta cũng trốn không thoát." Cô ra vẻ cổ quái nhưng thật ra là hoảng sợ đến đau bụng, trước mắt chỉ có thể yên lặng quan sát chuyện gì sẽ xảy ra.

Một mình mình nói không chừng có thể chạy thoát, cô hiện tại muốn đánh cược độ hảo cảm của Lý Huyền Trinh, sẽ không bỏ lại hắn, mặc kệ hư thực hay không làm điểm mấu chốt đạo đức của một người, cô càng không có khả năng bỏ lại Tiểu Hà.

Việc này diễn ra như nào nếu đây chỉ là một cảnh phim mà cô đang đóng? Nữ chính bị sơn tặc bắt đi, trong lúc động phòng hoa chúc đêm làm bộ nghênh đón, để cho hắn lơi lỏng, đánh cho sơn tặc hoặc là ngất xỉu, nhân cơ hội phóng hỏa đốt sơn trại bỏ trốn ra ngoài, lúc này đám sơn tặc đã sớm say rượu, nhìn thấy sơn trại bốc cháy chỉ biết hoảng hốt dập lửa, không ai phân tâm đến bắt cô, đồng thời chạy trốn, vừa vặn gặp phải quan binh đến cứu người.

Nếu nơi này là thế giới tiểu thuyết, khẳng định là dựa theo cách tiếp cận như vậy, nhưng mà cô đã quên chuyện quan trọng nhất, Phượng Biệt Vân chỉ là một nữ phụ độc ác.

Khi màn đêm buông xuống, Phượng Biệt Vân ngồi trong phòng tân hôn phòng treo đầy lụa đỏ, trên bàn có hai ngọn nến đỏ chỉ còn lại một đoạn ngắn, xem ra là dùng đi lại rất nhiều lần, trong phòng cũ nát lộn xộn, lấp lánh xui xẻo, khoác lên tơ đỏ vui mừng có vẻ có chút không ra gì.

Cô nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên và kiểm tra những thứ có sẵn trong phòng có thể dùng, nến đỏ trên bàn có thể phóng hỏa, góc tường có rượu, cô dùng hết sức nhưng không di chuyển được nửa phần, cầm thùng rượu đập choáng váng đầu óc là không có khả năng.

Cô lại thử cầm ghế gỗ, nhẹ nhàng, gỗ có chút mục nát, thoạt nhìn tùy tiện đập xuống sẽ nứt ra, tên Đầu Trọc kia thoạt nhìn là loại da thô thịt dày, khẳng định không phải dễ dàng xử lý như vậy, làm không tốt còn có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.

Cơ hội chỉ có một lần.

Cô nâng một góc nhỏ của bình rượu lên, mùi rượu thơm đến mức mũi của côg chỉ cần ngửi thôi đã thấy nóng bừng cả mũi, sặc đến mức cô che mũi lại đem rượu phủ trở về.

Cô phải suy nghĩ phương án dự phòng, ngộ nhỡ sơn tặc uống không say, đánh không ngất thì làm sao bây giờ?

Tự hỏi đồng thời, Đầu Trọc lắc lư bước chân đẩy cửa tiến vào, cô đầu tiên là kinh hách, lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên đỡ lấy Đầu Trọc: "Phu quân đến thật nhanh, đợi uống chén rượu, ta và ngươi chính là phu thê."

Tiểu cô nương tuy còn trẻ nhưng ngoại hình lại là hạng nhất, đáng yêu hơn nhiều so với những người đang khóc lóc kể lể mà hắn ta cướp về, khắp người hắn nồng nặc mùi rượu, mũi tiến về phía trước ngửi thấy mùi hoa phù dung trên người cô, khen ngợi nói: "Thật thơm."

Phượng Biệt Vân phát ra nụ cười duyên dáng: " Đó là đương nhiên, là phu quân của ta nhìn ta xinh đẹp sao?"

Hắn vội vàng không nhịn được nói vài tiếng xinh đẹp, bắt đầu động tay động chân với Phượng Biệt Vân, cô một tiếng hờn dỗi vừa dính dài: "Phu quân~" Cô gạt tay đầu xuống, vỗ trán hắn: "Rượu giao bôi còn chưa uống!"

"Đúng, phải uống rượu giao bôi nữa, đến đây, tiểu nương tử chúng ta đến uống rượu giao bôi!" Hắn ta dùng lực rất mạnh, kéo cô vội vàng uống chén rượu, bàn tay đan xen nhiều lần vuốt ve, ý cười trên mặt càng sâu, Phượng Biệt Vân lấy ra chén sứ cô vừa mới tìm được, đυ.ng một tiếng đặt ở trên bàn: "Phu quân, chúng ta chơi trò gì thú vị gia tăng niềm vui khuê phòng, như thế nào?"

"Ồ? Phu nhân muốn chơi như thế nào đây?" Tên Đầu Trọc nghe được niềm vui của khuê phòng lập tức sáng mắt.

Phượng Biệt Vân vừa giải thích, vừa rót rượu vào chén sứ: "Cách chơi này vẫn là ta đọc được từ trong sách, thật lâu trước kia đã muốn thử, vẫn không có cơ hội chơi đến, hiện giờ gặp được phu quân liền có thể thử một lần." Cô đem chén sứ đẩy đến trước mặt Đầu Trọc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, mắt hoa đào tràn đầy ý cười quyến rũ: "Chúng ta lấy rượu làm trò chơi, thắng uống một chén, thua thoát một chén, phu quân thấy như thế nào?"

Đầu Trọc cảm thấy thập phần thú vị, cười to vỗ chân: "Biết ngươi không phải là cô nương đứng đắn, tiểu tao hóa ngược lại hợp khẩu vị của ta, được nha, nếu ngươi muốn chơi, lão tử liền mang ngươi đi chơi."

Một bầu rượu nhỏ lập tức thấy đáy, trên mặt đất rải ra vài bộ xiêm y của cô, cũng may trang phục tân nương rất nhiều, đủ để cô cởi ra, côg cố tình làm tức giận dậm chân, thanh âm mềm nhũn xương, cốt đều mềm nhũn: "Phu quân! Để cho người ta thắng một phen nha!"

Đầu Trọc lấy ra bình rượu ở góc, uống một hớp nhanh, lau rượu tràn ra khóe miệng, có chút say sưa nói: "Sau này phu quân dạy ngươi, đến nhanh cởϊ qυầи áo ra."

Đầu Trọc tiếp tục nâng bình rượu, đều thắng, hắn hận không thể lập tức cởi cô ra làʍ t̠ìиɦ, bất quá bộ dáng thẹn thùng vừa kiều diễm của tiểu nương tử rất quyến rũ người khác, hắn không nóng lòng, sinh ra kiên nhẫn trêu chọc cô.

Chỉ còn lại tiết khố cùng yếm, một mảng lớn da tuyết lộ ra, lúc này Đầu Trọc trừng mắt nhìn chằm chằm, vẫn giữ được một tia trong trẻo, Phượng Biệt Vân không xác định trình độ say rượu của hắn như thế nào, nhìn thấy bình rượu trống rỗng, trong lòng có tính toán, hai tay cô ôm lấy, trên mặt mang theo màu son: "Ta trước vì phu quân cởi y phục, sau đó phu quân cởi yếm cho ta được không?"

Mấy lần trước, Đầu Trọc thấy Phượng Biệt Vân dám chơi, không giống như lúc trước những nương tử trước đó hắn bắt được muốn chết muốn sống, cảnh giác sớm đã buông xuống, hắn miệng đầy mùi rượu rắc lên mặt Phượng Biệt Vân, làm cho khuôn mặt tươi cười căng thẳng của cô thiếu chút nữa nứt ra.

Cô kiễng chân lên, muốn vì hắn mà giành được vương miện của chú rể: "Ta không lấy được vương miện của phu quân, đều trách phu quân quá mức hùng tráng uy vũ."

"Đều là phu quân không tốt." Đầu Trọc vội vàng cười, hắn ngồi xổm xuống bảo Phượng Biệt Vân lấy mũ đầu của hắn xuống, Phượng Biệt Vân trong nháy mắt giơ bình rượu dùng sức ném xuống gáy hắn, trong bụng tức giận tức giận: "Mẹ, đã trọc còn đội vương miệng làm đéo gì?”

Bang một tiếng.

Tưởng tượng rất tốt đẹp, thực tế rất cốt cảm, suy đoán của cô là đúng, sơn tặc da thô thịt dày, đập không ngất xỉu.

"Con điếm!" Đầu hắn ta đầy máu tươi quát giận dữ, ánh mắt có thể ăn cô, động tác không chút thương tiếc kéo cổ tay cô, ném cô xuống chiếc giường lạnh lẽo.

Cô mất bình tĩnh chỉ có thể dùng biện pháp thô sơ và vô dụng nhất để cầu cứu, cổ họng cô giơ lên tiếng thét chói tai, đặt ở trong tai nam nhân, nhưng lại là loại thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất, đánh thức sự thất vọng tàn phá bừa bãi của hắn.

Tình thế cấp bách, cô nắm chặt cây trâm đã chuẩn bị sẵn trong tay, sau khi đấu tranh trong lòng, cô biết khi chiếc trâm này đâm xuống động mạch tên Đầu Trọc, máu sẽ bắn ra tung tóe, nồng đậm ấm áp, sau đó hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Không muốn gϊếŧ người, không muốn gϊếŧ người, không muốn gϊếŧ người.

Đang lúc thủ lĩnh xâm phạm Phượng Biệt Vân, Phượng Biệt Vân giơ trâm lên, một thiếu niên ăn mặc như sơn tặc cầm chân nến gõ mạnh vào sau đầu tên Đầu Trọc.

Thiếu niên kia chính là Lý Huyền Trinh.

Đầu Trọc ngã xuống đất theo phản ứng, trên người lan tràn ra máu, lau một nửa khuôn mặt, lớn như vậy lần đầu tiên bị máu thật làm cho nóng mặt, ngay cả có tố chất trong lòng cường đại, vẫn cảm thấy sợ hãi, hô hấp dồn dập của cô, không ngừng di chuyển về phía bên giường, ý đồ thoát khỏi thân thể tràn ngập áp bách này.

Cô vứt bỏ cây trâm trong tay, ngồi xổm xuống giữ mặt, cố gắng giảm bớt hô hấp rối loạn của mình, cô không ngừng tự nhủ, những thứ này đều là giả, chỉ là diễn xuất.

Nhưng trong một vài hơi thở, cô đã bình tĩnh lại.