Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Cá Mặn Quậy Đục Nước Giới Tu Tiên

Chương 7

« Chương Trước
Nàng cảm thấy rất mới lạ, lại nhìn sang các mục khác, vừa đúng là những sự kiện xảy ra trong mười ngày.

"Nhanh vào! Giải mã lý do vì sao Hoa Dạ tôn giả đứng đầu bảng xếp hạng đạo lữ trong mơ lại khóa chặt trái tim."

"Nguyên mẫu của 《Sư huynh bá đạo yêu ta》 lại là đệ tử đứng đầu của chưởng môn."

...

Lạc Khê đang xem say sưa, không biết đệ tử nào viết, thật thú vị, cuộc sống tu tiên này đúng là ngày càng thú vị.

"Sư đệ ba, tiểu sư muội?"

Nàng bị tiếng gọi này kéo về thực tại, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt cười hiền lành vô hại của đại sư huynh.

"Sư, sư huynh, chào buổi sáng..."

Chu Dục thấy người đến, lập tức cất tờ báo nhỏ trong tay đi, nở một nụ cười.

"Hôm nay ngươi lại trốn học? Trốn học không thành, còn muốn dẫn dắt tiểu sư muội?"

"Đâu có, ta không phải đang chia sẻ niềm vui với tiểu sư muội sao? Chia sẻ chuyện thì sao gọi là dẫn dắt..."

Vừa dứt lời, chỉ thấy trán Chu Dục liên tục toát mồ hôi lạnh, sau đó kêu lên một tiếng ai oán: "Đại sư huynh, ta sai rồi!"

Lạc Khê đứng bên cạnh không dám lên tiếng, lặng lẽ liếc nhìn Hứa Hòa đang đeo kiếm trên lưng, tuy cười nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ.

Đại sư huynh tu đạo cũng đã hơn ba trăm năm, đã là tu vi Kim Đan đại viên mãn. Mà trong tu đạo, kết thành Kim Đan trong vòng một trăm năm đã được coi là thiên tài, càng về sau thì chênh lệch giữa hai tầng càng lớn.

Hiện tại đại sư huynh đã bước vào Nguyên Anh, đối với sư huynh ba ở cấp Kim Đan trung kỳ thì hoàn toàn là đè bẹp một cách đơn phương.

Nàng bừng tỉnh, đại sư huynh lại khủng bố như vậy, nhìn là biết là người xuất sắc trong đội ngũ cuồng luyện!

Tiếp đó trong lòng thắp cho sư huynh ba vài ngọn nến, thấy đối phương đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng.

Lạc Khê nhìn hắn hai lần tỏ ý bất lực, lại thấy hắn có vẻ rất đau khổ thì đột nhiên không đành lòng.

Nàng thở dài, nhìn Chu Dục một cái, sau đó kéo kéo tay áo Hứa Hòa: "Đại sư huynh, không còn sớm nữa rồi, ta còn phải về kinh thành, sư huynh có thể ngự kiếm đưa ta một đoạn không?"

Hứa Hòa nghe vậy, dần thu hồi uy áp, trong lòng nghĩ suýt nữa quên mất nhiệm vụ sư phụ giao hôm qua.

"Xin lỗi, để tiểu sư muội chờ lâu rồi." Tiếp đó lời nói chuyển hướng, lạnh lùng nhìn Chu Dục: "Nếu còn lần sau, sẽ vào phòng cấm túc để suy nghĩ lỗi lầm trong bảy ngày."

Lạc Khê chỉ thấy sư huynh ba nhìn nàng với ánh mắt biết ơn, để lại một câu "Một đường thuận lợi." rồi nhanh chóng biến mất trước mặt bọn họ.

Đợi Chu Dục đi rồi, Hứa Hòa lại khôi phục dáng vẻ như thường ngày, giây tiếp theo đã triệu hồi bản mệnh kiếm của mình.

"Sư muội, lên đây."

Hứa Hòa đứng trên thân kiếm, lại nhận lấy gói đồ từ tay nàng, kéo nàng đứng lên.

Lạc Khê vẫn chưa Trúc Cơ, còn chưa thể ngự kiếm. Vì đường về nhà xa xôi, Vân tôn giả không yên tâm nên mới để Hứa Hòa đưa nàng đến phủ Lạc ở kinh thành, hôm qua còn thông báo trước cho Xuân Vũ, để nàng ấy về trước.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngự kiếm bay, nàng có chút căng thẳng nắm chặt lấy áo bào của Hứa Hòa. Đối phương như có cảm giác, liền trò chuyện với nàng một lúc, giảm bớt được chút áp lực.

Lạc Khê biết được, đại sư huynh là kiếm tu, nhị sư tỷ là khí tu, còn tam sư huynh là trận pháp sư. Sư phụ của nàng giỏi luyện khí, các sư huynh mặc dù cũng học nhưng chỉ hiểu sơ qua, không thể tinh thông như nhị sư tỷ.

Nhưng mà cường giả như Vân Vô Nguyệt tôn giả, nói là giỏi luyện khí, kỳ thực là thích luyện khí hơn nhưng các phương diện khác cũng đều đạt đến trình độ xuất sắc. Cho nên bất kể đệ tử của mình chọn học gì, ông đều có năng lực và điều kiện để dạy.

Không ngờ Vân Vô Nguyệt tôn giả trông có vẻ không đáng tin cậy nhưng nghe Hứa Hòa nói vậy, lại kết hợp với tình hình mấy ngày nay, nàng thấy sư phụ mình vẫn đáng tin.
« Chương Trước