Chương 11

【Thế nào, thế nào? Có phải là được làm cha nuôi rồi không? Sao anh trai không có phản ứng gì vậy. Không đúng lắm, rõ ràng tôi thấy tóc anh ấy đang dần chuyển sang màu xanh lục mà.】

Tiếng lòng lại vang lên, sắc mặt Diệp Bách Lâm đen xì.

"Bách Lâm, sao vậy?" Đầu dây bên kia, giọng nói của Trần Nguyệt Nhi trở nên hơi lo lắng: "Anh không vui sao?"

"Không có, anh rất vui." Bao nhiêu năm tình cảm, khiến cho Diệp Bách Lâm buột miệng nói ra.

【Ha ha, đương nhiên là anh rất vui rồi. Dù sao cũng được "lãnh trọn gói" một đứa con trai mà. Mà nói đi cũng phải nói lại, tối hôm đó ở khách sạn, nữ chính và nam chính ở ngay bên cạnh anh trai "ân ái mặn nồng", anh trai lại không hề nghe thấy động tĩnh gì sao? Sáng hôm sau còn ngây ngô tưởng rằng mình đã "ăn" nữ chính, muốn chịu trách nhiệm với nữ chính? Chậc chậc chậc. Ngủ say như chết như vậy, không phải là thói quen tốt đâu nhé!】

Cả người Diệp Bách Lâm lại cứng đờ.

Anh ấy không nhịn được trừng mắt nhìn Diệp Tiếu, muốn mắng mỏ cô, nói, Nguyệt Nhi căn bản không phải loại người như vậy!

Thế nhưng Diệp Tiếu này lại quá kỳ lạ!

Cô mới vừa về nhà, và đây cũng mới là lần đầu tiên anh gặp cô, càng không thể nào quen biết Nguyệt Nhi! Tại sao cô lại có những suy nghĩ kỳ quái như vậy!

Hơn nữa... Tối hôm đó...

Diệp Bách Lâm không khỏi hồi tưởng lại.

Tối hôm đó, anh uống say, là Nguyệt Nhi chăm sóc anh, đưa anh đến khách sạn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Nguyệt Nhi, còn có vết máu trên ga giường, anh cho rằng mình đã làm chuyện có lỗi với cô ấy.

Anh và Trần Nguyệt Nhi, vốn dĩ là thanh mai trúc mã, anh cũng luôn có tình cảm với cô ấy.

Vì vậy, anh lập tức ngỏ lời muốn chịu trách nhiệm với cô.

Lúc đó, sắc mặt Nguyệt Nhi không được tốt lắm, nhưng cô ấy cũng không phủ nhận!

Sau đó, hai người còn đính hôn dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình, thậm chí đám cưới cũng đã được lên kế hoạch rất nhanh chóng.

Bây giờ Nguyệt Nhi lại còn mang thai, nếu như không nghe thấy những lời nói trong lòng kia, anh không biết mình sẽ vui mừng đến mức nào!

Thế nhưng bây giờ!

Anh lại cảm thấy không thể vui nổi!

Diệp Bách Lâm bằng bản năng, trơ mắt nói chuyện với Trần Nguyệt Nhi một lúc, dưới giọng nói dịu dàng của Trần Nguyệt Nhi, hai người chính thức quyết định ngày cưới.

Cúp điện thoại.

Diệp Băng Đồng có chút bất ngờ: "Anh, nghe điện thoại chị Nguyệt Nhi nói là, chị ấy có em bé rồi sao? Vậy là hai người sắp kết hôn rồi phải không?"

"Ừm, có em bé rồi, phải cưới nhanh thôi. Dù sao, Trần Nguyệt Nhi cũng là nữ thần trong lòng anh trai bao nhiêu năm nay mà." Diệp Tiếu cũng hóng hớt chạy đến.

Diệp Bách Lâm lạnh lùng nhìn cô một cái.

Con bé này vẫn còn giả vờ! Trong đầu anh, cô rõ ràng lại nói khác.

【Cắm sừng thì cắm sừng đi, muốn sống tốt với bạch nguyệt quang mà không có trở ngại thì trên đầu phải xanh. Ai là nữ thần mà chỉ có một con chó liếʍ chân đâu. Đời là thế! A, mình thật giỏi, mình vậy mà lại có thể suy nghĩ những thứ triết lý như vậy. Lát nữa phải ăn thêm vài bát cơm, bồi bổ não mới được.】

Diệp Bách Lâm lại một lần nữa cứng đờ.

Diệp Băng Đồng liếc nhìn Diệp Tiếu, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường. Cô ta cảm thấy hành động chủ động tiếp cận của Diệp Tiếu là cố ý lấy lòng anh trai.