Chương 20

Cô ta hận không thể xé nát mặt Diệp Tiếu.

Nhưng mà, cô ta không thể.

Cô ta chính là Diệp Băng Đồng dịu dàng, lương thiện.

Diệp Tiếu có thể không cần mặt mũi, có thể kiêu ngạo, ngông cuồng, độc ác vô độ, cô ta có thể sao?

Cô ta không thể.

Diệp Băng Đồng nhịn nhục, dựng bàn lên, lại đi rót nước cho Diệp Tiếu.

Vừa lúc giảng viên đến, bắt đầu lên lớp lý thuyết diễn xuất.

Diệp Băng Đồng muốn tập trung nghe giảng, nhưng mà, cô ta cứ nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Bùi Việt vừa rồi, nhất thời trong lòng rối bời, cái gì cũng nghe không vào.

Qua hơn nửa tiết học, Diệp Băng Đồng đột nhiên ý thức được như vậy không được, cô ta không khỏi liếc nhìn Diệp Tiếu.

Thấy Diệp Tiếu ngược lại nghe rất chăm chú, thậm chí còn ghi chép lại.

Diệp Băng Đồng theo bản năng cảm thấy hoảng hốt.

Nếu như, thành tích luôn khiến cô ta tự hào, cũng bị Diệp Tiếu vượt qua…

Không không không, không thể nào, Diệp Tiếu chỉ là một đứa học dốt.

Diệp Băng Đồng vẫn cố gắng tập trung tinh thần.

Nhưng mà, trong đầu cô ta, toàn là hình bóng của Bùi Việt, rốt cuộc không thể nào tập trung được.

Kết thúc buổi học sáng, Diệp Băng Đồng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không tiếp thu được.

Cô ta không nhịn được len lén quay đầu lại, nhìn Bùi Việt vẫn luôn ngủ gật ở phía sau, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng.

Phải làm sao bây giờ?

Bùi Việt thật sự không để ý đến cô ta nữa sao?

Diệp Tiếu nhìn Diệp Băng Đồng, không khỏi lắc đầu.

Nói thật, cô ta thật sự không thể nào hiểu được nữ chính này.

Trong sách, thành tích của Diệp Băng Đồng vốn dĩ rất tốt. Nhưng vì nam chính, thành tích chuyên ngành ngày càng sa sút, cuối cùng suýt chút nữa không tốt nghiệp được.

Sau này cũng là nhà họ Diệp dùng tiền bạc của mình, giúp cô ta có được tấm bằng tốt nghiệp, lại còn tuyên truyền cho cô ta danh hiệu thiên tài piano, để cô ta có một chỗ đứng trong giới giải trí, trở thành minh tinh sáng chói.

Có thể nói…

Tất cả những gì khiến nữ chính thay đổi khiến cô ta mất đi tất cả trở nên đồϊ ҍạϊ , đều là vì Bùi Việt.

Tất cả những gì cô ta có được, đều là nhờ nhà họ Diệp.

Nhưng mà…

Nữ chính lại chỉ vì người nhà chia rẽ cô ta và Bùi Việt, mà căm hận những người đã nuôi nấng cô ta gần hai mươi năm.

Loại mạch não này, Diệp Tiếu dù sao cũng không thể nào hiểu được.

Xuyên sách một lần…

Diệp Tiếu rất trân trọng cuộc sống hiện tại.

Kiếp trước, cô được mệnh danh là Ảnh hậu trẻ tuổi nhất, nhưng kỳ thực, cô cũng có tiếc nuối.

Tiếc nuối của cô chính là cô chưa từng được học tập bài bản, cô là tự mình từng bước một ở trong đoàn phim. Từ vai quần chúng, từng bước một trở thành nữ phụ, trở thành nữ chính, trở thành Ảnh hậu.

Nhưng mà càng về sau, cô càng cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu sót.

Kiếp trước, cô đã dự định đi học tập bài bản kiến thức chuyên ngành, chỉ là gặp phải tai nạn bất ngờ, đến thế giới này.

Ngược lại cho cô một cơ hội học tập lại từ đầu.

Trong những cuốn sách này…

Tuyến sự nghiệp vĩnh viễn không phải là quan trọng nhất, cho dù sau này Diệp Băng Đồng có trở thành người nổi tiếng trong giới giải trí, thì điều quan trọng nhất đối với cô ta, cũng không phải là những thành tựu này, mà là người đàn ông mà cô ta yêu.

Cho nên…

Tuyến sự nghiệp trong sách không hề quan trọng.

Diệp Tiếu cảm thấy, cô sửa đổi tuyến này, hệ thống hẳn là sẽ không để ý.

Nữ chính không muốn làm sự nghiệp, cô làm.