Chương 26

Bao nhiêu năm qua.

Anh thật sự vô cùng tin tưởng Diệp Băng Đồng, chưa từng hoài nghi một chút nào về cô.

Thế nhưng…

Sự tin tưởng của anh đổi lại được cái gì?

Diệp Băng Đồng vậy mà thật sự, thật sự cùng một tên đầu vàng…

Cho dù tên đầu vàng kia làm cô bị thương thành thế này, cô sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên, vẫn là nói dối giúp anh ta, giúp anh ta thoát tội. Anh nghĩ mà lòng đau như cắt

Hừ.

Bọn họ quả thật là tình yêu đích thực.

Vậy anh thì sao? Anh rốt cuộc là cái gì?!

Trong lúc Cố Thừa đau khổ tột cùng, trong đầu còn vang lên tiếng lòng của Diệp Tiếu.

【Nam phụ này là sao thế! Cúi đầu nhìn xe lăn làm gì! Nói chuyện mau lên! Tí nữa tôi còn phải quay lại trường học lên lớp! Đừng có lãng phí thời gian của tôi!!】

Diệp Tiếu trong lòng không ngừng thúc giục.

Cô thật sự rất gấp.

Căn phòng này đột nhiên im lặng.

Thế này thì cô lấy dưa ở đâu mà ăn!

Cố Thừa nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Tiếu, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Băng Đồng.

"Băng Đồng." Cố Thừa chậm rãi hỏi: "Em chắc chắn, muốn thả Bùi Việt ra, đúng không?"

Diệp Băng Đồng không hiểu sao, có chút bất an.

Nhưng nghĩ đến Bùi Việt, cô ta bắt đầu nhẹ giọng nói: "Anh ấy... Anh ấy vốn dĩ là vô tội."

"Băng Đồng!" Diệp Minh An có chút nóng nảy: "Sao con có thể hồ đồ như vậy! Chuyện của Bùi Việt kia, ba đã cho người điều tra rồi. Nó hút thuốc uống rượu, xăm hình, còn là tên cầm đầu của một băng nhóm côn đồ! Loại người như vậy, con làm sao có thể dây dưa với anh ta!"

"Không sai." Đỗ Nhã Nhược cũng trực tiếp nói: "Chuyện của Bùi Việt con đừng quản nữa. Để anh ta ở trong đó bình tĩnh lại, tránh cho anh ta tiếp tục dây dưa với con!"

-----------------------------------------

Dù sao Diệp Băng Đồng cũng là con gái bọn họ cưng chiều nhiều năm như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Minh An và Đỗ Nhã Nhược, vẫn là muốn ngăn cản Diệp Băng Đồng rơi vào vũng bùn lầy là Bùi Việt.

Sắc mặt Diệp Băng Đồng hơi tái nhợt, cô ta không khỏi nói: "Ba, mẹ! Sao hai người có thể nhìn người mà đoán mặt như vậy! Bạn học Bùi Việt, anh ấy là người rất thiện lương, rất tốt! Hai người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đã kết tội cho anh ấy. Anh ấy chỉ là xuất thân không tốt mà thôi, cũng không có chỗ nào thấp kém hơn chúng ta! Anh ấy căn bản không làm gì sai, vậy mà hai người lại muốn nhốt anh ấy lại, đây chẳng phải là lạm dụng quyền lực sao? Con không ngờ, hai người lại là loại người như vậy."

Cô ta lại nhìn về phía Cố Thừa: "Anh Cố, em biết, anh và ba mẹ không giống nhau. Anh nhất định sẽ không cố ý hãm hại Bùi Việt, đúng không!"

Diệp Minh An và Đỗ Nhã Nhược đều ngây ngẩn cả người.

Cái gì gọi là hai người lại là loại người như vậy?

Bọn họ là loại người gì?!

Là cha mẹ, không cho con gái tiếp xúc với loại côn đồ kia, bọn họ sai rồi sao?

Còn nữa, từ bao giờ bọn họ lạm dụng quyền lực!

Vết thương trên người Diệp Băng Đồng là do đâu mà ra, con bé không biết sao?

Con bé rõ ràng là biết rõ.

Vậy mà không chỉ giúp Bùi Việt che giấu, còn hùng hồn như vậy mà chỉ trích bọn họ!

Đứa con gái này, rốt cuộc còn phân biệt được phải trái hay không?!

Diệp Minh An và Đỗ Nhã Nhược, nhất thời đều có chút thất vọng.

Cố Thừa nhìn Diệp Băng Đồng, chậm rãi hỏi: "Nếu, anh nhất định phải cho Bùi Việt nhận hình phạt thích đáng thì sao?"

Diệp Băng Đồng sốt ruột, không khỏi tức giận nói: "Nếu thật sự là như vậy, coi như những năm qua em nhìn lầm anh rồi! Em thấy hôn ước của chúng ta, cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa!"

Diệp Băng Đồng nói xong, liền là một bộ dáng kiên định. Trong đầu thầm nghĩ

Chuyện lấy hôn ước ra uy hϊếp, cô đã làm rất nhiều lần.

Mỗi lần, Cố Thừa đều sẽ lập tức thỏa hiệp.

Lần này, cũng sẽ không ngoại lệ.

Dù sao, cô nhất định phải cứu Bùi Việt ra.

Bùi Việt của cô rõ ràng tốt như vậy, vậy mà lại không có ai có thể thật sự hiểu anh ấy vậy.

Không sao.

Người khác không hiểu anh.

Cô hiểu là được rồi!