Chương 6

"Tiếu Tiếu, đều là lỗi của em, em xin lỗi chị có được không? Chị yên tâm, em sẽ không tranh giành anh Cố với chị đâu." Diệp Băng Đồng rụt rè nói.

Cố Thừa nghe thấy Diệp Băng Đồng liên tục đẩy anh ra, nhíu mày.

Băng Đồng thận trọng như vậy, đáng lẽ anh phải đau lòng chứ, nhưng nhớ tới những lời nói trong lòng của Diệp Tiếu, Cố Thừa lại cảm thấy có chút chạnh lòng.

Anh chậm rãi nói: "Băng Đồng, chuyện này, em không nên hỏi ý kiến của anh trước sao?"

Diệp Băng Đồng hơi hoảng hốt, vội vàng nói: "Anh Cố, em chỉ là không muốn làm khó anh thôi."

Vừa nói, trong mắt cô ta lại bắt đầu ngấn lệ, từ từ rơi xuống khuôn mặt đen nhẻm.

"Woa, lại đen rồi." Diệp Tiếu đột nhiên lên tiếng.

Diệp Băng Đồng giật mình, theo bản năng sờ lên mặt, nhưng lần này, lại không sờ thấy màu đen.

Diệp Băng Đồng lập tức không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Diệp Tiếu một cái.

"Ơ kìa, nước mắt tự dưng lại ngừng rồi? Băng Đồng, khả năng kiểm soát của cô thật đáng ngưỡng mộ." Diệp Tiếu cười ha hả nói.

Đoạn đối thoại này, trong sách không có.

Nhưng mà, điều đó không quan trọng.

Hệ thống chỉ yêu cầu khôi phục những tình tiết quan trọng, và không được đi lệch khỏi thiết lập nhân vật nữ phụ.

Đoạn này không phải tình tiết quan trọng, nữ phụ vốn dĩ là kiểu người xấu tính, nói như vậy, hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Tiếu Tiếu, em..." Diệp Băng Đồng lại muốn khóc, nhưng cô ta lại sợ mắt mình lại chảy ra mực, nhất thời muốn khóc cũng không khóc được, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

"Thôi được rồi." Đỗ Nhã Nhược bắt đầu làm người hòa giải: "Tiếu Tiếu, chuyện tình cảm, không thể ép buộc được. Nhà họ Diệp và nhà họ Cố tuy rằng từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng cũng phải hai đứa tự nguyện, mới có thể ở bên nhau. Ví dụ như, Băng Đồng có trình độ piano tuyệt vời, Cố Thừa thì lại thích piano, hai đứa như vậy mới xứng đôi."

Piano à...

Diệp Tiếu liếc nhìn cây piano đắt tiền được đặt ở vị trí nổi bật trong phòng khách, lộ ra biểu cảm kỳ lạ.

Mấy người lập tức chột dạ.

Quả nhiên.

Tiếng lòng của Diệp Tiếu lại đến.

【Chậc chậc chậc, piano à... Nhớ lúc trước, cây piano này là nơi nữ chính và tên đầu vàng thường xuyên "play" đấy. Đè thiên thần xuống dưới thân, trong mắt toàn là sự sa ngã, trầm luân... kí©h thí©ɧ quá.】

Cố Thừa cắn răng, trừng mắt nhìn Diệp Tiếu.

Anh rất muốn mắng mỏ người phụ nữ này một trận!

Nhưng mà, cô lại không hề nói ra miệng, anh muốn mắng, cũng không tìm được lý do.

Biểu cảm của Diệp Minh An và Đỗ Nhã Nhược càng thêm cứng đờ.

Diệp Băng Đồng không nghe thấy gì, cô ta lộ ra nụ cười xấu hổ: "Trình độ piano của em, cũng bình thường thôi."

"Băng Đồng, đừng quá khiêm tốn. Có những người không biết tự lượng sức mình muốn so với em, em nên cho cô ta thấy rõ khoảng cách giữa hai người ở chỗ nào." Cố Thừa vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu giả vờ như không biết.

Được lắm.

Lần sau lại có cơ hội sửa đổi cốt truyện rồi.

【Ting, cơ hội sửa đổi lần thứ ba được kích hoạt. Đếm ngược sáu mươi giây. Nếu không sử dụng, sẽ xem như từ bỏ phúc lợi.】

Diệp Tiếu nhìn về phía đoạn cốt truyện tiếp theo.

Tình tiết rất đơn giản.

Nữ chính được mọi người khuyến khích, quyết định chơi một bản nhạc. Cô ta đã chơi một bản "Quỷ Hỏa" cực kỳ khó của Lý Tư Đặc, kỹ thuật cao siêu khiến nữ phụ tự ti mặc cảm, dẫn đến việc nữ phụ sau này cũng đòi học piano.

Đương nhiên, nữ phụ chắc chắn không phải là người có năng khiếu, sau này cũng chỉ thêm chuyện để người ta cười chế giễu mà thôi.

Diệp Tiếu nhìn về phía đoạn này.

"Chơi xong một lượt "Quỷ Hỏa", vẻ mặt của Diệp Băng Đồng vẫn rất bình tĩnh, như thể chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt..."

Được rồi, chính là chỗ này.