Chương 5: Nếu nhìn thấy bức tranh này, sẽ bị dọa chạy mất

Thẩm Kim An nhìn bóng lưng Trần Tư Tư đi xa, lại cầm bút vẽ lên vải vẽ tranh.

Mẹ Thẩm đang ở trong thư phòng đọc sách, nhìn một hồi lâu phát hiện Thẩm Kim An đứng ở cửa, cũng không biết đứng bao lâu, mà trên tay còn cầm một bức tranh.

"Vào đi"

Mẹ Thẩm nhíu mày, đứa con trai này của bà thực sự quá cố chấp, không chịu mở miệng ra gọi người, mà cứ đứng ở cổng, nếu bạn không nói gì, hắn vẫn sẽ đứng ở chỗ đó.

"Có chuyện gì vậy?"

Mỗi lần Thẩm Kim An có chỗ nào không biết sẽ tới tìm mẹ Thẩm, bất quá chỉ nói vài chữ lẻ tẻ, còn lại phải dựa vào mẹ Thẩm đoán.

"Tên."

"Của ai?"

Thẩm Kim An đặt bức tranh trong tay lên bàn cho mẹ Thẩm xem.

Mẹ Thẩm vừa nhìn đã hoảng sợ, trong tranh vẽ chính là Trần Tư Tư, bất quá Trần Tư Tư trong tranh, quần áo nửa hở lộ ra thịt sữa, Thẩm Kim An còn vẽ một bàn tay ở trên ngực Thẩm Tư Tư, nhìn qua giống như là đang xoa bóp.

Thẩm mẫu chỉ vào tay trong tranh hỏi: "Đây là tay của ai?"

Vốn tưởng rằng Trần Tư Tư bị người ta dâʍ ɭσạи, kết quả Thẩm Kim An vừa mở miệng mẹ Thẩm thiếu chút nữa bị dọa gần chết.

"Của tôi."

Mẹ Thẩm chấn kinh một hồi lâu mới bình tĩnh lại hỏi Thẩm Kim An: "Con làm như vậy hay là con muốn làm như vậy?"

Thẩm Kim An không để ý tới câu hỏi này của bà, mà cố chấp hỏi bà: "Tên?"

"Trần Tư Tư."

Lúc mẹ Thẩm đang tự hỏi phải làm thế nào để giải quyết đứa con trai ngốc nghếch của mình nổi lên du͙© vọиɠ với cô nương người ta, Thẩm Kim An trực tiếp cầm lấy một cây bút trên bàn sách oán hận vào trong tay mẹ Thẩm.

Thẩm mẫu ngay tại suy nghĩ muốn làm sao giải quyết mình đồ đần nhi tử đối với người ta cô nương lên du͙© vọиɠ thời điểm, thẩm nay an trực tiếp cầm cây bút trên bàn đặt vào trong tay mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm liếc Thẩm Kim An một cái, viết xuống ba chữ Trần Tư Tư dưới khung tranh.

Sắc mặt Thẩm Kim An vẫn như thường, cầm lấy bức tranh định đi, mẹ Thẩm ở phía sau hô: "Bỏ cái này vào một phòng vẽ tranh khác, nếu bị Trần Tư Tư nhìn thấy, cô ấy sẽ bị con dọa chạy mất."

Thẩm Kim An không nói tiếp, dừng lại một chút liền nhấc chân rời đi.

Mẹ Thẩm nhìn bóng lưng Thẩm Kim An, suy nghĩ bay xa, vốn đứa con trai này của bà biết nói, chỉ là khi còn bé bị người ta bắt cóc nhìn thấy cảnh bọn bắt cóc gϊếŧ người, được cứu trở về sẽ không nói chuyện nữa, trước sau mẹ Thẩm dẫn hắn chạy chữa ở rất nhiều bệnh viện, nhưng bác sĩ đều nói là mắc chứng tự kỷ.

Mà trong một gian phòng vẽ tranh khác của Thẩm Kim An, tất cả đều vẽ bộ dáng bọn bắt cóc gϊếŧ người khi đó, ngay cả mẹ Thẩm cũng chỉ dám đứng ở cửa không dám đi vào.

Cùng ngày này, trong thẻ Trần Tư Tư liền có thêm 50 Vạn.