Chương 37

Tiếng chém gϊếŧ bên ngoài dần lắng xuống, có điều Thẩm Diệu Âm vẫn không có ý định ra ngoài.

Trong nguyên tác, Hứa Thừa Phong gϊếŧ nàng vì chính đạo, vì đạo tâm, hắn không tiếc chĩa kiếm về phía nàng. Người như vậy có đồng tình hay không cũng ích gì, giờ nàng có ra ngoài giúp hắn, hắn cũng chẳng cảm kích nàng.

Thực ra Tư Đồ Yếm… trong nguyên tác, ma tôn hỏa thiêu Côn Luân động phủ, đích thân mang sáu vị trưởng lão chôn vùi tại Thanh Ly cung. Sau khi hắn trở lại ma cung, phát hiện ra Thẩm Diệu Âm muốn rời khỏi ma giới, chủ động tìm Hứa Thừa Phong, dường như hắn cũng có chút thất vọng. Tình tiết cụ thể nàng cũng không còn nhớ gì nữa rồi, chỉ có kết cục của ma tôn trong nguyên tác – tự vẫn.

“Sau khi Ma tôn diệt được sáu trưởng lão của Côn Luân động phủ, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, thầm nghĩ phải nhanh chóng trở lại Ma cung, mang tin tức này nói cho nàng. Nhưng khi hắn hỏa tốc trở về, lại không còn thấy thân ảnh quen thuộc. Thị nữ bẩm báo nói, Thẩm Diệu Âm đã nhân lúc hắn không để ý xông khỏi Ma giới, không có ai dám cản nàng. ”

“Hắn cũng không đuổi theo bắt Thẩm Diệu Âm quay về, nàng không nguyện ý ở bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối trong lòng nàng chỉ có đại sư huynh mà thôi. Không biết cảm giác là mất mát hay bất đắc dĩ, nhưng từ đó về sau, thức hải của hắn đã không còn yên ổn nữa. ”

“Mặt khác khi tiên môn biết được ma tôn hỏa thiêu động Côn Luân đã tập hợp nhau lại, muốn đòi về công đạo. Chỉ là bọn họ không dám giơ đuốc cầm gậy đánh nhau cùng ma tôn, liền cùng ước định trong đêm trăng tròn lén lút tập hợp ở biên cảnh Ma giới. ”

“Ma tôn còn mạnh hơn những gì các vị trưởng lão tiên môn tưởng tượng, mặc dù bọn họ hợp lực tấn công, cũng không qua được nửa phần ngón cái

của hắn. Hơn nữa đối phương càng gϊếŧ càng hăng. Đến cuối cùng, trong mắt dường như đã lộ cả ra tia huyết khí. Ngay khi hắn sắp chân chính phi thăng thành ma, hắn lại cầm linh kiếm trong tay đâm xuyên qua trái tim mình.”

Thẩm Diệu Âm nghĩ đến điểm này, mi tâm đột nhiên nhảy dựng lên, trong lòng không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác vô cùng rầu rĩ.

Trái tim nàng như cảm nhận được cảm giác đau đớn khi Tư Đồ Yếm tự vẫn, l*иg ngực nghẹt lại như không thở được. Khi ấy đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao hắn phải tự vẫn?

Chuyện hắn trở thành ma thần là như thế nào…

Cho dù chuyển thế luân hồi, Thẩm Diệu Âm vẫn thuộc Phượng hoàng tộc. Trong nàng khắc sâu tính cách đặc trưng của phượng hoàng, huyết mạch chảy dòng máu tuyệt đối trung thành với chủ nhân. Dù cho danh hào ma thần có khó nghe đến mức nào, trong lòng nàng vẫn đứng về phía Tư Đồ Yếm.

Nếu hắn muốn lắm Cẩn Dương tiên quân, nàng nguyện ý đi theo hắn hành thiện lưu danh, nếu hắn muốn trở thành ma thần, nàng nguyện ý trở thành thanh kiếm trong tay hắn.

Nàng thực sự… Không chút kiêng kị.

Trộm nhìn người bên cạnh, lúc này hắn đã khép hai mắt, lẳng lặng đi vào giấc ngủ. Thẩm Diệu Âm cau mày nhìn hắn, nghi hoặc trong lòng nhiều không đếm được.

Nhớ tới việc lẻn vào địa giới thức hải của hắn, tâm tư nàng lại động.

Thẩm Diệu Âm rút từ trong thân thể ra một tia linh lực rất nhỏ, lặng lẽ đưa tia linh lực còn nhỏ hơn sợi tóc này tiến vào thức hải của Tư Đồ Yếm. Linh lực của nàng có mỏng manh đến thế nào, đối với hắn cũng là ngoại vật, hắn… vô cùng bài xích.

Nàng sợ hắn bài xích linh lực của mình, vì thế nàng đi dạo bên ngoài thức hải của hắn đã lâu, vẫn chậm chạp không tiến vào. Có thể Tư Đồ Yếm đang thực sự ngủ, cũng có thể là do linh lực của nàng quá mỏng manh nên hắn không cảm nhận được. Dù sao cũng đã nửa ngày trôi qua, linh lực của nàng tùy ý đi trong thức hải của hắn, vẫn không hề bị đuổi ra. Do dự lại do dự, tự hỏi lại tự hỏi.

Rốt cuộc nàng cũng gom đủ tinh thần, vọt vào thức hải của Tư Đồ Yếm.

Nơi này quả đúng như hắn nói, tối đen như mực.

Đường đường là Cẩn Dương tiên quân, thức hải lại đen mù mịt.

Thẩm Diệu Âm chuyển thần phát hiện, nơi này hóa ra không chỉ một màu đen, hiện tại nàng đang ở một nơi sóng to gió lớn của hải vực, trên đầu là tầng tầng mây đen, phía trước là sóng đánh điên cuồng, nàng đang cưỡi trên một con thuyền lá, biển sâu vạn dặm chìm nổi.

Đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón, đá ngầm, cự thạch cùng nước ngầm xoáy lốc trước mặt nàng.

Thức hải của hắn sao lại có những thứ này?

Thẩm Diệu Âm nhắm mắt ngưng thần, để bản thân ổn định lại trong thức hải của hắn. Nàng không dám đưa thêm linh lực vào, bởi sợ bị hắn phát hiện lại đuổi nàng ra khỏi thức hải. Nhưng một tia linh lực đó quá ít, nàng không nhìn rõ thứ gì hết.



Người ta đều nói thức hải là trạng thái phản ứng chân thật nhất của đạo sĩ, sao thức hải của Tư Đồ Yếm cái gì cũng không có thế này?

Nàng yên lặng nhìn mặt biển hồi lâu, trừ bỏ biển mênh mông… Chờ đã, hình như nàng nhìn thấy thứ gì.

Thẩm Diệu Âm nheo mắt, quả nhiên phát hiện ở trước đó không xa có một hòn đảo nhỏ.

Nàng hao hết tâm tư, lặng lẽ đến bên hòn đảo nhỏ, khi trèo lên, đột nhiên nghe thấy một âm thanh gì đó hút đi.

Nháy mắt, chút linh lực đó của nàng bị thức hải của hắn cắn nuốt không còn dấu vết, thân thể nhanh chóng cảm nhận được một cơn tê dại, sau đó nàng

bị thức hải của hắn đẩy ra.

Tư Đồ Yếm nhíu máy, hô hấp có chút khó khăn, hắn từ tử mở mắt, trong mắt như có tia bất đắc dĩ: “Thời điểm này, Âm Âm đừng kích động ta.” Thẩm Diệu Âm: ???

Nhìn được thức hải, thân phận cả hai người đều sáng tỏ.

Tư Đồ Yếm nhẹ giọng nói với nàng một câu, sau đó lại nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.

Nàng không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại hô hấp khó khăn, nguyên nhân lại giống như… Là vì nàng?

Một lúc lâu sau, hắn lại mở mắt ra, đôi mắt khôi phục vẻ trong sáng. Nhưng cảm giác linh lực nàng tiến vào thức hải của hắn vẫn còn, hơn nữa còn khiến hắn mãi không bình tĩnh lại được. Cái gì mà Túy hồn phấn, bột mê tình, những thứ dược vật câu dẫn hồn phách này cũng không làm người ta thượng hỏa như hành động này của nàng.

“Nàng mới nhìn được thứ gì?” Ngữ khí của hắn tùy ý, đáy mắt còn lộ ra ý cười.

Nhưng Thẩm Diệu Âm nửa điểm cũng không cười nổi. Sau khi nàng biết trong nguyên tác, Tư Đồ Yếm sẽ tự sát, đáy lòng cũng không vui vẻ. Đến khi nhìn thấy thức hải của hắn, nàng lại càng không muốn cười.

“Chưa nhìn thấy gì, tối mù mịt.” Nàng đáp. Mặt biển kia tối đen như mực, không trung thầm trầm như bị biển nuốt lại. Ngay cả hòn đảo duy nhất trong thức hải của hắn cũng giống một hòn đảo đơn độc. … thực làm người khác khó chịu.

Nếu như hắn bị giam cầm lâu dài trong thức hải này, có thể làm ra những chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.

“Thức hải của Âm Âm rất đẹp.” Ý cười trong mắt hắn không giảm, giọng nói còn đầy vẻ thưởng thức: “Ta rất thích.”

Thẩm Diệu Âm lo lắng nhìn hắn, còn thực sự thành khẩn đề nghị: “Vậy… Vậy ngươi muốn đi vào xem không?”

Không phải nàng xúc động nhất thời nên mới mời hắn vào thức hải, mà vì nàng biết cách duy nhất để thay đổi thức hải chính là bị thức hải khác cảm nhiễm. Lòng nàng càng lúc càng bức bối. Trong trí nhớ của nàng, Cẩn Dương tiên quân là một thiếu niên đắc ý, trên mặt hắn lúc nào cũng đầy ý cười, đáy mắt lúc nào cũng như biển sao sáng lạn.

Nhưng ai mà biết, bề ngoài tươi vui như vậy, nhưng bên trong hắn lại là một mảng biển chết.

Nhất thời, Thẩm Diệu Âm cảm thấy tâm phiền ý loạn.

“Sao ngươi không sớm nói cho ta biết…” Giọng điệu của nàng không vui:

“Nếu ngươi nói sớm cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”

“Hình như nàng đang không vui?” Tư Đồ Yếm nhướng mi, cũng không coi nặng chuyện thức hải của mình đang loạn lên một đống.

Thẩm Diệu Âm thực sự phiền lòng vì biểu cảm coi nhẹ này của hắn.

Trước giờ hắn đều không thể hiện tâm tư của mình, cũng không chủ động biểu đạt cảm nghĩ của bản thân với nàng. Dù đáy lòng như biển chết, đối xử với nàng vẫn thâp phần dịu dàng, ý cười luôn hiện.



Như thế, nghĩa là không coi nàng là người của hắn đúng không?

Nàng rầu rĩ đứng lên, đi tới bên cạnh Tư Đồ Yếm, cau mày nhìn hắn hồi lâu, sau đó đưa ngón tay ra xoa đầu cho hắn. Trước kia nàng an ủi động vật nhỏ cũng làm như thế này, chỉ cần xoa nhẹ đầu cho chúng, chúng sẽ ngoan ngoãn không gây sự.

Đầu của hắn thật thích…. Sạch sẽ lại thông thuận, không có lông đâm vào

tay như những con vật nhỏ kia, có thể nói là xúc cảm vô cùng tốt. Nhưng nàng cũng sắp bứt sạch tóc trên đầu đối phương rồi, hắn vẫn chẳng chút thay đổi biểu cảm, vẫn như vậy nhìn nàng.

Không đẩy nàng ra, nhưng cũng không nói lời nào.

Không nói thích, cũng không nói không thích.

Nếu hắn có cái đuôi xù lông hay tai thì tốt rồi.

Thẩm Diệu Âm nhớ tới sói con nàng từng ôm, nhìn thì hung dữ, mặt tỏ vẻ không cho sờ, nhưng thực tế khi nàng động đến, cái tai lại hứng chí lắc lắc, đuôi không ngừng ve vẩy. Dù trên mặt có hung ác, hai nơi này vẫn rất thành thực.

Nàng cảm thấy Tư Đồ Yếm giống như loài yêu thú này, nhìn mặt khiến người ta không đoán được, cũng không nghiền ngẫm được tâm tư của hắn. Chỉ là…

“Hóa ra Âm Âm còn có sở thích này.” Hắn như hiểu mà gật đầu, lại có hơi bất đắc dĩ: “Chỉ có chuyện này là ta không thỏa mãn nàng được, ta quả thực không phải yêu thú… Nàng chờ chút, ta biến ra cho nàng.”

Thẩm Diệu Âm còn đang ngây người, đã cảm thấy dưới tay có một đôi tai xù.

Nàng, nàng….

Tư Đồ Yếm chưa quen sờ vào tóc mình, sau đó lại ủy khuất nhìn nàng, ánh mắt như đang nói: “Sở thích của nàng thực kỳ quái.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Diệu Âm lập tức ý thức được hắn đang

dò xét tâm tư của nàng???

“Ngươi đọc được lòng người?”

“Nàng tiến vào thức hải của ta sẽ nảy sinh linh lực giao nhau, tâm linh tương thông là tác dụng phụ.” Hắn còn thực sự giải thích với nàng.

“Sao ta không đọc được tâm tư của ngươi?” Thẩm Diệu Âm cố gắng một lúc lâu, đúng là vẫn không đoán được Tư Đồ Yếm đang nghĩ gì.

“Bởi vì Âm Âm chủ động tiến vào thúc hải của ta nên ta mới biết tâm tư của nàng. Nếu như ta chủ động, nàng cũng có thể nhìn thấy ta đang nghĩ gì.”

Thẩm Diệu Âm: “Vậy ngươi có muốn chủ động một lần không?” Nàng vẫn chưa quên đi ý định thay đổi thức hải cho Tư Đồ Yếm.

Dưới ánh nhìn tràn đầy trượng nghĩa của Thẩm Diệu Âm, Tư Đồ Yếm hạ mắt, rời đi: “Bây giờ còn chưa được.”

Thức hải giao triền, nhưng điểm xuất phát của hắn và nàng không giống nhau.

Nàng vì muốn thay đổi những dồn nén trong thức hải của hắn, còn hắn không phải.

Thẩm Diệu Âm cũng không vội, vàng chậm rãi ngồi xổm xuống, còn thực sự ôm bế Tư Đồ Yếm. Giống như cách nàng an ủi yêu thú, nàng vỗ nhẹ lưng hắn: “Không sao, từ từ sẽ tốt thôi. Nhưng ngươi đừng bị thức hải vây khốn, nhất định không được.”

Hô hấp của hắn bị kìm hãm, rõ ràng hắn biết tình cảm của Thẩm Diệu Âm là thuần khiết, cũng biết điều nàng muốn biểu đạt không phải thứ tình cảm phàm phu tục tử thông thường, nhưng tâm thần hắn vẫn không yên được. Cuối cùng hắn nói nhỏ: “Âm Âm, đừng… Kích động ta.”

------oOo------