Chương 37: Hài Lòng

Tần Quyết nhéo nhéo khuôn mặt của cô, ánh mắt ôn nhu như nước, "Rất ngoan." Sau đó lại cắn lên môi cô một cái, "Tô Chanh, nếu em cứ ngoan như vậy thì tốt.”

Tô Chanh: ". . ." Anh mơ đi!

Cô thay đổi rồi, dưới sức ép của cường quyền phía dưới, cô vẫn phải phản bội thể xác và linh hồn của mình.

Aizzz. . .

Tần Quyết ôm cô trở lại giường, Tô Chanh chớp chớp mắt không biết anh đang muốn làm gì, một giây sau Tần Quyết ấn vai của cô đè xuống giường.

Tô Chanh giãy dụa hai tay hai chân : “Anh làm gì vậy. . . Hôn cũng đã cho anh hôn rồi, anh còn muốn làm gì, em nói cho anh biết, cưỡng ép là phạm pháp đấy —— "

Tần Quyết ấn Tô Chanh xuống giường, vươn tay kéo cái chăn bên cạnh đắp lên cho cô, thuận tay búng một cái vào trán cô: “Em lại đang nghĩ linh tinh cái gì, anh nói muốn cưỡng ép em lúc nào?”

Tô Chanh: ". . ."

Không cưỡng ép cô mà làm ra loại này tư thế làm gì, hại cô hiểu lầm! ! !

Tần Quyết đắp chăn cho cô xong, chống hai tay lên người cô , cúi người hôn một cái lên môi Tô Chanh : “Em ngủ sớm đi.”

Anh lại hôn cô, hôm nay bị anh hôn ba lần! Tô Chanh nắm chặt tay đang để trong chăn chuẩn bị nói lý với anh, môi cô không phải móng heo, hôn nhiều sẽ bị sưng, OK?

Còn chưa mở miệng Tần Quyết đã đứng lên để lại một câu, “Sáng mai anh đến đón em.”, sau đó rời khỏi phòng.

Tô Chanh: ". . ."

Cửa phòng được mở ra rồi lại đóng lại.

Tô Chanh rời giường đến phòng tắm tẩy trang, rửa mặt. Tô Chanh xả nước nóng vào bồn tắm, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu an thần vào bên trong, sau đó tháo khăn tắm và nằm xuống ngâm người trong bồn tắm.

Nhắm mắt lại trầm tư, nghĩ đến những chuyện phát sinh tối nay, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. . . Không đúng, hình như cô đã xác định quan hệ với Tần Quyết rồi? ? ?

Anh thậm chí còn không mở miệng tỏ tình với cô, từ đầu đến cuối đều là cô nói, lại còn bị anh hôn.

Cô ăn thiệt rồi! ! !

Tô Chanh bỗng nhiên mở to mắt, tức đến mức l*иg ngực phập phồng, đầu cô bị hỏng rồi sao? Sao lại để cho anh hôn chứ? ! ! ! !

Uống rượu hỏng việc a! Tô Chanh căm hận đập vào mặt nước, tóe lên một màn hoa nước.

——

Lúc Tần Quyết từ phòng của Tô Chanh đi ra, Hứa Bác Ngôn vẫn còn đang mở cửa, ngồi ở cửa chờ đợi giống như hòn vọng phu.

Vừa thấy Tần Quyết từ trong nhà Tô Chanh ra tới, vội vàng đứng lên, hấp tấp chạy tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Quyết Ca, Chanh tỷ hôm nay sao vậy, sao anh lại ôm chị ấy về, có phải chị ấy không vui không?”

“Cậu có việc gì sao?”

Tần Quyết nhíu mày.

Hứa Bác Ngôn thực ra cũng không có ý gì khác, chỉ là cậu và Tô Chanh đã là hàng xóm mấy tháng nay rồi, câu tỷ tỷ này ít nhất cũng gọi trăm ngàn câu, câụ nghĩ là cậu nên quan tâm người chị ruột khác cha khác mẹ thất lạc nhiều năm của cậu một chút.

"Không có , em chỉ là quan tâm Chanh tỷ, bình thường chị ấy có chuyện gì đều kể với ai, quan hệ của bọn em rất tốt.”



"Chanh tỷ tốt với em như vậy, cho dù em không cẩn thận đã bán đứng chị ấy, nhưng chị ấy vẫn không trách em.”

“Em thấy Chanh tỷ hôm nay hình như đã ngủ rồi, cho nên quan tâm một chút , muốn biết có phải chị ấy có tâm sự gì hay không."

Mấy câu nói của Hứa Bác Ngôn khiến tâm tình đang tốt của Tần Quyết lập tức biến mất, “Cô ấy có chuyện gì đều kể với cậu?”

Hứa Bác Ngôn vô tội nói: "Đúng vậy , bọn em thường xuyên cùng ăn cùng trò chuyện Bát Quái, hôm qua bọn em còn bàn về vấn đề liên quan đến sự phát triển tương lai của nam sinh viên Trung Quốc đấy.”

"Còn thường xuyên mua hoa quả cho em ăn, nấu cơm cho em ——" và Lâm tỷ ăn. . .

"Đủ rồi!” Tần Quyết cắt lời cậu, sầm mặt lại, "Cút về."

Cô nhiệt tình thật đấy, còn nấu cơm cho người khác.

"Được, vậy em đi đây.”

Hứa Bác Ngôn thấy Tần Quyết hình như có chút tức giận, không dám nói thêm nữa, vội vàng về nhà.

Www. . . Quyết Ca thật giống cột thu lôi, không cẩn thận là sẽ chọc tới anh ấy, vẫn là Chanh tỷ tốt, không bao giờ tức giận với cậu!

. . .

Đêm đã khuya, Trợ Lý Hà vẫn đang đợi ở trong xe.

Một giờ sau, trong màn đêm mờ mịt, Trợ Lý Hà cuối cùng cũng nhìn thấy ông chủ của mình.

Nhanh chóng xuống xe giúp hắn mở cửa.

Sau khi Tần Quyết ngồi lên thì nhàn nhạt mở miệng: "Lái xe."

"Vâng."

Chiếc xe sang trọng lướt nhanh trong màn đêm, trong xe yên tĩnh, Trợ Lý Hà từ kính chiếu hậu nhìn sắc mặt của ông chủ mình, nhìn có vẻ không tức giận lắm.

Đánh bạo mở miệng: "Tần tổng, ngài và Tô Chanh tiểu thư. . ."

Tần Quyết nằm trên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở to mắt: “Cậu muốn nói gì?"

Trợ Lý Hà: "Tần tổng, thực ra tôi còn một cách khác, có lẽ có thể thử một chút, xin ngài cho tôi một cơ hội.”

Bởi vì đã làm hỏng chuyện hôm nay nên hiện tại tâm tình của Trợ Lý Hà vô cùng thấp thỏm.

Tô Chanh tiểu thư và Tần tổng ngày nào còn chưa bên nhau thì vị trí trợ lý này của anh không vững ngày đó.

"Không cần."

Tần Quyết cong môi, một lần nữa nhắm mắt lại, cũng không có ý hỏi tội Trợ Lý Hà vì sai lầm ngày hôm nay.

Trợ Lý Hà thấy tình huống trước mắt, như trút được gánh nặng.

Xem ra Tô Chanh tiểu thư đã đồng ý, vậy là tốt rồi. Những ngày tiếp theo của anh sẽ không còn khó khăn như trước nữa rồi.

——

Sáng sớm hôm sau, Tô Chanh còn đang trong giấc mộng, xe của Tần Quyết đã dừng dưới lầu nhà Tô Chanh .

Đêm qua Hứa Gia Diệu nghe đệ đệ nhà mình phàn nàn, mới sáng sớm đã gọi điện cho Tần Quyết .

Tần Quyết nhìn cuộc gọi đến, lại liếc mặt nhìn bữa ăn sáng cạnh xe, ấn tắt điện thoại.

Không nghĩ tới Hứa Gia Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại tới. Tần Quyết nghe máy: "Có chuyện gì?"

Hứa Gia Diệu nghe ra thanh âm không vui của Tần Quyết, cười hì hì nói: “Mình nghe đệ đệ nói, Tần Đại tổng giám đốc hôm qua ôm mỹ nhân về đúng không? Thế nào, không giận Tô Chanh nữa rồi?

Anh ta nghe nói nửa tháng nay tâm trạng của Tần Quyết không tốt lắm, Hứa Gia Diệu không cần đoán cũng biết có liên quan đến cô gái Tô Chanh kia. Mà nửa tháng này, nghe đệ đệ anh nói, Tô Chanh vẫn rất vui vẻ, không có chút thương tâm nào. Với tâm trạng hoàn toàn trái ngược này, rõ ràng Tần Quyết mới là người ở thế bị động, không ngờ mới chỉ vài ngày, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.

Hứa Gia Diệu ẩn ẩn có cảm giác, Tô Chanh hiện tại hoàn toàn khác so với trước đây, không phải cố dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Tần Quyết mà cô ấy thật sự vô tâm, ngược lại là Tần Quyết , có vẻ như đã động tâm với cô gái này. Nếu không cũng không đến mức bị cô ấy chọc giận thành như vậy.



"Đúng thì thế nào?" Tần Quyết lười nói với hắn, thời gian không còn sớm, anh còn phải lên đưa bữa sáng cho Tô Chanh .

“Hoá ra là là thật?" Hứa Gia Diệu kinh ngạc nói: “Nhưng mình nghe nói thời gian trước cô ta còn chủ động cự tuyệt cậu mà, người phụ nữ thật đúng là giỏi thay đổi ! Làm sao có thể. . ."

Tần Quyết nghe xong đen mặt, vốn định trực tiếp cúp điện thoại.

Suy nghĩ một chút vẫn nói một câu: “Cô ấy chỉ chậm thôi.”

Tần Quyết đã sớm thăm dò tính tình của cô, trì độn, đầu óc chậm chạp lại thích trốn tránh. Miệng nói không ngừng lại không thích động não. Nếu không tạo áp lực cho cô, nhất định cô sẽ không động một bước. Cách tốt nhất là đừng hỏi ý kiến của cô, cứ trực tiếp ép buộc cô là được.

Chẳng qua đây là chuyện của anh và Tô Chanh , Tần Quyết không muốn nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại, mặc kệ Hứa Gia Diệu ở đầu bên kia vẫn đang nói không ngừng.

Cậu ta gần đây thất tình nên hình như rất rảnh rỗi, còn quan tâm tới chuyện tình cảm của anh.

Sau khi cúp điện thoại Tần Quyết cầm bữa sáng trực tiếp bấm thang máy lên tầng nhà Tô Chanh.

. . .

Tô Chanh đang ngủ mê man thì bị tiếng chuông cửa đánh thức, nhỏ giọng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, bị ồn đến mức không ngủ được, mơ mơ màng màng bò xuống giường đi mở cửa.

Ai vậy, mới sáng sớm đã gõ cửa nhà cô , bình thường Tô Chanh ngủ rất muộn, buổi sáng ít nhất phải 10 giờ mới rời giường, bây giờ còn chưa đến 8 giờ.

Tô Chanh dụi dụi mắt, rất có ý thức an toàn liếc mắt nhìn camera, thấy là Tần Quyết mới mở cửa.

“Sao mới sáng sớm mà anh đã đến làm gì.”

Tô Chanh đang ngái ngủ, trong lòng vẫn rất khó hiểu.

Tần Quyết sau khi đi vào thì đóng cửa lại, tức giận nhéo nhéo mặt cô, xem ra cô đã hoàn toàn quên tối qua anh đã nói những gì.”Thời gian một ngày đến rồi.”

Động tác dụi mắt của Tô Chanh dừng lại: ". . ."

Tỉnh rồi, hiện tại cô đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cô phải suy nghĩ thật kỹ, làm cách nào để nuốt lời mà không làm cho anh tức giận.

Ánh mắt Tần Quyết rơi vào khuôn mặt đang ngái ngủ của cô, ánh mắt dời xuống, tựa ở trên cửa nhíu mày: "Tô Chanh, mới sáng sớm mà em đã cố ý quyến rũ anh?”

“Hả?” Tô Chanh không ý thức được lời của anh là có ý gì? Là bởi vẻ đẹp của cô quá hấp dẫn sao?

Tần Quyết đem bữa sáng đặt ở trên huyền quan, khẽ hắng giọng, “Em, em không mặc nội y."

Tô Chanh chấn động, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, sau đó. . .

"A! !" Tô Chanh nhỏ giọng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó vội vàng kiễng chân lên che mắt Tần Quyết .

Tần Quyết: ". . ."

Cô tự che lấy mình không phải càng nhanh hơn sao?

“Em che mắt anh thì làm sao thay quần áo được?” Tần Quyết để mặc cho cô che mắt mình, tức giận mở miệng.

Tô Chanh phản ứng lại : “Hình như là vậy.”

"Vậy anh nhắm mắt lại." Tô Chanh không yên tâm nói, "Tuyệt đối không được nhìn lén."

“Anh đã đã xem xong rồi.” Tần Quyết không khách khí chút nào nói cho cô sự thật tàn khốc này.

". . ." Tô Chanh do dự một chút, nhớ tới mẫu câu mà bá đạo tổng tài thường dùng trong truyện ngôn tình, thăm dò mở miệng hỏi: "Có hài lòng với những gì anh nhìn thấy không?" Tô Chanh còn muốn thêm một câu tiểu yêu tinh, nhưng cô không dám.

Tần Quyết: ". . ."

Trong đầu chợt lóe lên hình dáng mượt mà, Tần Quyết nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: "Ngậm miệng, còn không đi nhanh.”

"Nha."

Tô Chanh thu tay lại chạy đi, cửa phòng ngủ bị cô đóng chặt, có thể nhìn ra được từ phản ứng của Tần Quyết, nhất định là anh rất hài lòng.

“tiểu yêu tinh miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực.

Thay quần áo xong, Tô Chanh lề mà lề mề mở cửa phòng ngủ, trông thấy Tần Quyết đang ngồi ở trên ghế sô pha cầm điện thoại xử lý email Tần thì nhăn nhăn nhó nhó đến ngồi bên cạnh anh.

Cô thăm dò mở miệng: "Tần Quyết, em nói này, thật ra tối qua em uống say, những lời em nói ra đều là ——" thả rắm.

Dưới ánh mắt uy hϊếp của Tần Quyết, Tô Chanh không dám nói ra hai chữ cuối cùng này.

Người gì chứ, còn không cho người ta nói thật!

Ánh nắng ban mai rất dịu dàng xuyên thấu qua ô cửa kính chiếu vào trong phòng khách, Tô Chanh đã rửa mặt thay quần áo xong đang ngồi mặt đối mặt với Tần Quyết , khóc chít chít mà nhìn xem hắn, khuôn mặt trong suốt không chút tì vết, chóp mũi rất thanh tú, môi đỏ như mật, như chiếc móc nhỏ móc ra những khát khao trong lòng người.

Tần Quyết ném di động một bên, đưa tay bế cô đặt lên đùi anh, nhéo cằm cô rồi trực tiếp hôn lên.

Anh lại hôn cô!

Tô Chanh tức giận nghĩ, miệng cô sắp bị anh hôn cho sưng lên rồi!

Trong không khí truyền đến âm thanh mập mờ , Tần Quyết ôm chặt eo người phụ nữ trong lòng hôn càng sâu hơn, một phút sau mới buông ra. Ngẩng đầu, đôi mắt trong veo của Tô Chanh ươn ướt, không ngừng thở dốc.

“Em. . ." Cỏ, một loại thực vật.

“Em cái gì?" Thanh âm của Tần Quyết cũng có một tia gấp rút, đưa tay đè lên môi của cô, từng chút từng chút lau đi nước đọng bên trên.

"Còn muốn đổi ý sao?"

Tô Chanh lắc đầu: ". . . Không đổi ý."

"Ừm?"

"Ai đổi ý ai là chó."

"Rất tốt." Tần Quyết rất hài lòng.

Tô Chanh rơm rớm nước mắt, rưng rưng ngả đầu vào vai Tần Quyết, tưởng nhớ cuộc đời độc thân và nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba và nụ hôn thứ tư đã qua đi của cô.

Con người Tô Chanh nói như thế nào đây, nói dễ nghe một chút chính là thuận theo hoàn cảnh, nói khó nghe chút chính là ngã ở đâu thì nằm luôn ở đấy, không giảo biện được thì cô sẵn sàng thừa nhận số phận của mình.

Dù sao hiện tại tình tiết bây giờ cũng hoàn toàn khác trong sách, Tần Quyết đã gặp Liễu Âm Âm nhưng cũng không có tình cảm với cô ta, gặp lần nữa cũng không thích cô ta. Vậy chưng minh rằng nếu Tô Chanh và Tần Quyết ở bên nhau thì cũng không tính là cô đoạt bạn trai của cô ta.

Tần Quyết là một người thực tế lại sinh động, không phải người giấy ở trong sách.

Nếu không thì. . . Cô ở bên anh là được rồi.

Thực ra cũng không tệ a, Tần Quyết rất thích cô nha.Anh vừa độc lập lại không dính người, còn anh tuấn soái khí, có cơ bụng tám múi, có sự nghiệp thành công không cần cô phải nuôi, đây không phải là mẫu bạn trai vô cùng hoàn mỹ sao?

Nàng đành chịu thiệt, miễn cưỡng tiếp nhận anh vậy.

Sau đó Tần Quyết đút Tô Chanh ăn no(bữa sáng), dự định đưa cô ra ngoài, nhưng do Tô Chanh chơi xấu nên vẫn không thành.

Lý do cô đưa ra là cô rất buồn ngủ muốn ngủ bù, nhưng thật ra là vì Tô Chanh cảm thấy đi ra ngoài cùng anh rất phiền phức, hơn nữa có lẽ cũng rất nhàm chán nên cô không muốn đi. Cùng sắt thép thẳng nam đi ra ngoài thì có thể có thể nghiệm gì tốt chứ!

Tần Quyết không có cách với cô, dứt khoát từ bỏ.

Trong công ty còn rất nhiều việc chưa xử lý, nhẹ gật đầu buông tha cho Tô Chanh . . .

Tô Chanh thoát khỏi ma chưởng của Tần Quyết lại chạy về giường ngủ một giấc, tỉnh lại lần nữa đã là mười hai giờ trưa, điện thoại không ngừng kêu, Tô Chanh còn tưởng Trương Nhược Ngọc lại tới quấy rối cô! Vì sao không phải là Tần Quyết, bởi vì Tần Quyết sẽ không bao giờ gửi cho cô quá nhiều tin nhắn liên tiếp, nhiều nhất cũng chỉ là một tin, ví dụ như "Xuống đi.”, "Được.", "Có thể." Loại tin nhắn anh thường gửi nhất là loại đại khái không vượt quá 3 chữ .

Cho nên cái tin nhắn gọi hồn này tuyệt đối không thể nào là anh, Tô Chanh tựa vào đầu giường, cầm điện thoại di động lên mở ra xem, không ngờ lại là tiểu cô nương Vương Hân Nguyệt lần trước gặp ở sân bay.



Lần trước ở sân bay hai người nói chuyện rất hợp, liền thêm Wechat, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện một chút chuyện với nội dung nhàm chán tỉ như "Ăn cơm chưa?”, "Ăn rồi, chị thì sao?”

Không nghĩ tới lần này cô ấy lại gửi tới một loạt tin nhắn.

Vương Hân Nguyệt: “CMN, Chanh tỷ, tiểu Tỷ tỷ số 11 chúng ta thích đã bị loại rồi, có chuyện mờ ám! ! !"

Vương Hân Nguyệt: “Mỗi ngày em đều bình chọn mà cô ấy vẫn bị loại, tổ tiết mục đúng là không phải người!"

Vương Hân Nguyệt: “Nhưng cũng may số 57 cũng bị loại rồi, trong lòng em cũng nhẹ nhõm chút.”

Số 57. . . Không phải là Liễu Âm Âm sao? Cô ta bị loại, Tô Chanh tò mò mở chương trình ra xem thì thấy trong danh sách thí sinh bị loại có cô ta, thật đúng là bị loại rồi. . .

Vương Hân Nguyệt không nói thì Tô Chanh căn bản cũng không biết chuyện này, Tô Chanh bình thường chỉ thích xem phim truyền hình cẩu huyết và chương trình tạp kỹ hài, không thích xem show tuyển chọn, lần trước cô nói thích xem chương trình này cũng là để thăm dò Tần Quyết mà thôi, cho nên Tô Chanh không để ý đến.

Liễu Âm Âm bị loại. . .

Hiện tại kịch bản thay đổi rồi, Tần Quyết và Liễu Âm Âm không có quan hệ gì cả, Liễu Âm Âm bị loại chẳng phải là không thể ra quay lại được sao? Trong truyện Liễu Âm Âm dựa vào chương trình này mà được ra mắt, vậy con đường ảnh hậu sau này của cô ta sẽ bị gián đoạn sao?

Tô Chanh suy nghĩ những vấn đề liên quan bên trong. . .

Lông mày Tô Chanh nhăn lại. . . Những thứ này là có ý gì? Đúng là kịch bản rác rưởi! Đây không phải là cố tính làm khó người khác sao?

Quanh đi quẩn lại Tô Chanh vẫn là nữ phụ ác độc, nhưng nữ phụ độc ác là cô lại đoạt nam chủ tới tay! Từ góc độ của Liễu Âm Âm mà nói thì chính là như vậy.

A cái này cái này cái này. . .

Nhưng bỏ đi hào quảng của Nữ Chủ, hành động đi cửa sau này cũng không công bằng với người khác, nếu không vì sao lại có nhiều người chửi mắng chương trình như vậy, ví dụ như thí sinh số 11 bị loại kia, rõ ràng thực lực và nhan sắc đều ở top 1, nhưng vì không có chống lưng nên bị những thí sinh không bằng cô ấy đẩy xuống dưới , tư bản chiến thắng tài năng, người xem tiếng mắng một mảnh.

Hơn nữa Liễu Âm Âm lại không có độ nhận diện công chúng, bị loại là chuyện đương nhiên.

Trong truyện cũng viết Liễu Âm Âm sau khi bị loại thì dựa vào cơ chế hồi sinh để bắt đầu lại từ đầu, thậm chí cuối cùng còn được debut ở vị trí center.

Chờ một chút, Tô Chanh đột nhiên phát hiện ra điểm mù.

Lúc này, cho dù là trong sách thì Tần Quyết cũng chỉ mới gặp Liễu Âm Âm vài lần mà thôi, anh sẽ vì chuyện có duyên gặp mặt vài lần mà giúp nữ chủ sao? Lần trước Tô Chanh đã từng hỏi Tần Quyết có xem chương trình tuyển chọn này không, Tần Quyết rõ ràng là không biết gì về chuyện này.

Cho nên chuyện Liễu Âm Âm hồi sinh không có khả năng có liên quan đến anh.

Nhưng nếu không phải anh thì là ai?

Cái đầu nhỏ của Tô Chanh chuyển rất nhanh, khả năng duy nhất là Liễu Âm Âm có người ở phía sau giúp đỡ cô ta, cuối cùng còn nhận cô ta làm con gái nuôi , người có tiền giúp đỡ cô ta! Đây mới là logic bình thường!

Tiểu thuyết rác rưởi gì không biết, cái gì cũng không viết rõ ràng, cũng may cô đã tính toán ra nhờ bộ não thông minh của mình.

Tô Chanh đã sớm cảm thấy tiểu thuyết cùng hiện thực có quá nhiều chỗ không giống nhau, hỏn là ở chỗ Tô Chanh mới chỉ xem được một nửa.

Điều này cho thấy, đọc sách đọc một nửa, đầu óc đánh khái bán.

Tô Chanh nhắn lại cho Vương Hân Nguyệt : "Không sao Hân Nguyệt, chị vừa mới bấm một quẻ, bói được chương trình này sẽ có cơ chế hồi sinh, không biết chừng hai người này đều có thể hồi sinh, em đừng thương tâm (vui vẻ) quá sớm."

Vương Hân Nguyệt: ". . ."

——

Năng lực hát nhảy của Liễu Âm Âm quả thực không tốt lắm, đây vẫn luôn là nhược điểm của cô ta, sống lại lần nữa, cô ta cũng không có ý định cố gắng để nâng cao năng lực của bản thân, bởi vì cô ta biết sẽ có người giúp cô ta.

Tô Cẩm Tố, nhà tài trợ của cô ta.

Kiếp trước cô ta nói với Tô Cẩm Tố ước mơ từ nhỏ của cô ta là được trở thành minh tinh, không phải vì bản thân mình mà là muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà nội. Tô Cẩm Tố cảm động trước sự chân thành của cô ta, giúp đỡ cô ta xuất hiện trong chương trình tuyển chọn « Shining Stars » , điều khác biệt chính là, kiếp trước cô ta rất nỗ lực luyện tập, nhưng bởi vì không có thiên phú, cuối cùng vẫn bị tụt hạng. Lúc ấy cô ta khóc lóc thảm thiết trước mặt Tô Cẩm Tố, nói rằng mình đã nỗ lực đến mức nào mà vẫn bị tụt hạng, lại ám chỉ nói nếu như có thêm một cơ hội thì thật tốt. Kết quả bà cụ đã bị cô ta làm cho cảm động, trực tiếp mua cho cô ta một suất debut trong chương trình.

Kiếp này biết mình sẽ có chắc một suất debut nên Liễu Âm Âm căn bản không hề cố gắng luyện tập, tùy tiện làm bộ làm dáng, có thể đạt tới mức khiến cho Tô Cẩm Tố tin tưởng cô ta đã cố gắng là được rồi. Cho nên sau khi bị loại Liễu Âm Âm căn bản cũng không vội.

Sử dụng đạo cụ làm cho đôi mắt trở nên đỏ bừng, Liễu Âm Âm chuẩn bị sẵn sàng, lộ ra biểu cảm buồn bã thất vọng đẩy cửa thư phòng của Tô Cẩm Tố.

Có vài vở kịch, nên diễn vẫn phải diễn, đối với chuyện diễn kịch Liễu Âm Âm chưa từng thua ai . . .

Lão thái thái gần đây tinh thần không tốt lắm, trong lòng bà biết rõ, thân thể của bà đã sắp không chịu nổi.

Nhưng sự việc chưa điều tra rỗ ràng bà không thể yên lòng.

Thời gian trước trên mạng có truyền tin về chuyện đạo văn của ‘Quả cam nhỏ tròn trịa’ không phải bà không thấy.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Điều kỳ lạ là trước giờ bà chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai về người thừa kế tài sản của bà. Như vậy rốt cuộc là ai, nhanh như vậy đã biết rõ ý nghĩ của bà mà xuống tay với Tô Chanh.

Là con của chồng trước, hay vẫn là đứa con nuôi lòng lang dạ sói, hay là cháy của người chồng hiện tại, chồng của bà đã qua đời, hai người không có con nối dõi, nhưng chồng bà có một đứa cháu trai vẫn đang làm ở công ty của bà, rất ân cần. Mặc dù cháu trai không có quyền thừa kế , nhưng thấy bà không có ai thừa kế tài sản, khó tránh khỏi việc sẽ sinh ra tâm tư khác.

Nhưng bà sẽ không trao quyền thừa kế của mình cho một người không có quan hệ huyết thống.

Tô Cẩm Tố thở dài, bà nhất định phải nhanh chóng điều tra ra là ai ở sau lưng giở trò quỷ,

Trước đó, Tô Cẩm Tố đã xem qua kết quả điều tra, bà không tin những người kia chỉ đơn giản tìm thuỷ quân để bôi đen Tô Chanh trên mạng là sẽ bỏ cuộc, nhất định sẽ có những hành động tiếp theo. Tô Cẩm Tố thực sự lo lắng cho tính mạng của Tô Chanh . . .

Nguyên nhân bôi đen Tô Chanh rất đơn giản, đó là bôi xấu thanh danh của cô, bởi vì ai cũng biết Tô Cẩm Tố bà là người rất coi trọng nhân phẩm. Một khi chuyện Tô Chanh đạo văn là sự thật, đối với Tô Cẩm Tố mà nói, ấn tượng về Tô Chanh trong lòng bà tất nhiên sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Rốt cuộc là là ai đã biết trước ý nghĩ của bà, đồng thời còn có thể tính toán chính xác như vậy.

Chiếc đồng hồ quả lắc cổ đang tích tắc tích tắc, không ngừng đung đưa trong thư phòng yên tĩnh.

Cửa thư phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tô Cẩm Tố cầm báo cáo điều tra trong tay bỏ vào ngăn kéo, quay người lại đã thấy hai mắt Liễu Âm Âm đỏ hoe.

"Âm Âm, cháu sao vậy?”

Đứa nhỏ này nói muốn thay bà nội hoàn thành ước mơ được trở thành minh tinh nên đã đi tham gia một chương trình tuyển chọn một tháng nay rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Bà đã lớn tuổi, dự định làm chút việc thiện tích đức, mong rằng kiếp sau nhập luân hồi không phải sống cuộc sống cô độc như kiếp này.

Bà nhìn trúng Liễu Âm Âm, đứa nhỏ này có cuộc đời long đong giống như bà, nhưng vẫn có thể duy trì một trái tim trong sáng và ngây thơ, Tô Cẩm Tố rất thích, nên muốn giúp Liễu Âm Âm hoàn thành giấc mơ.

“Bà nội.” Liễu Âm Âm vừa khóc vừa nói: "Là cháu vô dụng, cố gắng lâu như vậy, vốn cho là mình có thể thành công tăng hạng, lại bị những người có chống lưng đẩy xuống dưới, cháu thật sự không cam lòng. . . Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự không có công bằng hay sao? Nếu cháu biết, nếu cháu biết, nhất định sẽ không cố gắng luyện tập đến không ăn không ngủ!”

Liễu Âm Âm chảy nước mắt khóc lóc kể lể, con mắt đỏ hoe trông đáng thương không thôi.

Tô Cẩm Tố kéo tay cô ta, đưa tay lau nước mắt cho cô ta: "Cố gắng là tốt rồi.”

Tô Cẩm Tố đang phiền lòng chuyện của Tô Chanh, căn bản không có tâm tình để ý tới một cuộc thi nhỏ của cô ta thế nào, đối với bà mà nói, Liễu Âm Âm chẳng qua chỉ là một người mà bà tâm huyết dâng trào tiện tay giúp đỡ, bà cũng không định bỏ ra bao nhiêu tâm huyết trên người cô ta.

Tô Chanh đã đủ khiến bà phiền muộn rồi.

Liễu Âm Âm hai mắt đẫm lệ mông lung, thấy thái độ qua loa của bà cụ đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp, vì sao Tô Cẩm Tố lại phản ứng thế này, kiếp trước bà ấy rất yêu thương quan tâm cô ta, rốt cuộc là thay đổi chỗ nào rồi?

Liễu Âm Âm đè xuống hoài nghi trong lòng, tiếp tục nói ra những điều mà cô ta sớm đã nghĩ kỹ: “Bà nội, bị những người không bằng cháu đẩy xuống, cháu thật sự không cam tâm, nếu có một cơ hội nữa thì thật tốt . . Bọn họ cái gì cũng không bằng cháu, cũng chẳng cần làm gì nhưng lại có thể dễ dàng đạt được những thứ mà cháu vĩnh viễn không đạt được. . ."

Không cần làm gì. . .

Đôi mắt của Tô Cẩm xẹt qua một tia tinh quang, “Cháu muốn thử lại một lần nữa?”

Liễu Âm Âm vội vàng gật đầu không ngừng, bà cụ này rốt cuộc cũng lĩnh hội được ý tứ của cô ta.

Tô Cẩm Tố lâm vào trầm tư. . . Sao bà lại quên mất Liễu Âm Âm này đã từng gặp qua Tô Chanh.

Đúng vậy , Tô Chanh không cần làm gì cũng có thể có được toàn bộ của tài sản của bà, cho nên Liễu Âm Âm này có phải là từ đâu biết được chuyện này không?