Chương 4: Chân Chó

Hai cô gái mặc đồng phục của trung tâm mua sắm sắc mặt hoảng sợ đυ.ng vào cô.

“Xong rồi, Lần này xong thật rồi. Nghe nói hôm nay ông chủ lớn của tập đoàn tới thị sát rất tức giận”.

Một cô gái khác an ủi: "Không sao đâu, Lily, chúng ta chỉ đến muộn thôi. Sếp lớn nổi giận vì sơ suất của giám đốc, không liên quan đến chúng ta.”

"Mình cũng mong là như vậy."

Họ quá bối rối nên căn bản không nhìn thấy phía trước có người, dù gì thì thang máy cũng có bảng chỉ dẫn, hôm nay tầng ba của trung tâm thương mại đóng cửa, bình thường sẽ không có nhân viên nào đi lên.

Còn Tô Chanh lá vì quá lo lắng không có đủ tiền tiêu đến mức không nhìn thấy bảng hiệu rõ ràng như vậy.

Hai cô gái hốt hoảng đâm vào Tô Chanh, họ thậm chí không có thời gian để nói một lời xin lỗi. Tô Chanh bị va phải suýt làm đổ trà sữa, cô vội vàng đỡ lấy tay vịn bên cạnh để đứng vững.

Khi hai cô gái chạy đi, Tô Chanh vội vàng uống một ngụm trà sữa để kìm nén sự bàng hoàng.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trương Nhược Ngọc như cười như không đứng trước mặt cô: "Tôi đoán không sai mà, cô thật sự tới đây, thế nào, đã tới rồi, không đi gặp chân mệnh thiên tử của cô sao?”

Tô Chanh: "..." Sao lại theo tới nữa rồi.

Chậm rãi nuốt ngụm trà sữa trong miệng, Tô Chanh mở to đôi mắt màu đào ngây thơ, ánh mắt chân thành nhìn Trương Nhược Ngọc: "Tôi vừa gặp đã bị anh ấy sỉ nhục nặng nề, bây giờ tôi muốn về nhà chữa trị vết thương tâm hồn."

Dứt lời Tô Chanh ôm trái tim bị thương, thân thể lọm khọm chậm rãi xoay người.

Trương Nhược Ngọc bắt được tay cô, nhếch mép cười: “Từ lúc cô đi lên tôi đã đi theo sau rồi, cô lén lén lút lút đứng ở đây bao nhiêu lâu tôi cũng đứng sau lưng cô bấy lâu”.

Tô Chanh: "..." Tên hề chính là bản thân mình.

“Không sao.” Trương Nhược Ngọc gắt gao nắm tay Tô Chanh lôi về phía trước, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ cô nhát gan như vậy thì tôi sẽ giúp cô”. Nói xong liền lôi kéo Tô Chanh hướng về phía đoàn người.

Người phụ nữ này thực sự rất khoẻ, Tô Chanh bị cô ấy tóm cổ tay đau muốn chết, mặc dù có thể dùng lực tránh thoát nhưng hai người phụ nữ mà ầm ĩ lên thì quá mất mặt rồi.

Có thể sử dụng ngôn ngữ cảm hóa cô ấy là tốt nhất.

Tô Chanh vẫn luôn tự nhận mình là nữ Lôi Phong tốt bụng, tình huống trước mắt làm Tô Chanh không thể không thay đổi nguyên tắc thông thường của mình nói: "Trương Nhược Ngọc, cô đừng như vậy được không, tôi vừa cô giúp cô phát hiện ra bạn trai cô là gay, tôi đã cứu cô một mạng, cô không thể vong ân phụ nghĩa quay đầu đã muốn mạng của tôi. Cô phải tin tôi, tôi thề là tôi đã nhìn ra bạn trai cô là gay, cô về điều tra lại đi, nếu điều tra không ra tôi lập tức …”

"Bớt nói nhảm." Trương Nhược Ngọc căn bản là không tin.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đến sau góc tường, tình hình hiện tại quả thực không tốt lắm.

Tô Chanh nghĩ dù sao cũng không thể rời đi, không bằng ở lại xem kịch hay.

Trương Nhược Ngọc liếc mắt nhìn cô, không nói chuyện, quay đầu lại về hướng hiện trường, cũng chuẩn bị xem kịch.

Không khí rất ngưng trọng.

Hàng chục nhân viên đứng thành hai hàng ngay ngắn im lặng, ngoại trừ người đàn ông trung niên hói đầu đang báo cáo, không một ai lên tiếng, bầu không khí tĩnh lặng như dự báo một cơn bão sắp ập đến.

Đầu tiên Tô Chanh liếc mắt nhìn đôi chân dài của Tần Quyết, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên đầu hói đang cúi đầu trước mặt.

Lắc đầu tiếc nuối, cô phải thừa nhận rằng, một số người muốn làm nam chủ thì vẫn cần phải có chút vốn liếng. Người bình thường đứng trước mặt anh ta để so sánh phải gọi là cực kỳ thê thảm.

Cùng là một bộ âu phục, người bình thường mặc âu phục cũng không có gì khác biệt nhưng Tần Quyết mặc lên người thì lại hết sức soái, áo mũ chỉnh tề, nhã nhặn bại hoại, dạng chó hình người.

Ông chú hói trước mặt Tần Quyết hơi cúi người, trên tay cầm một xấp giấy tờ không biết là gì.

Tần Quyết còn chưa nói chuyện, người đàn ông trung niên đã mồ hôi nhễ nhại.

Vị CEO mới nhậm chức trong khoảng thời gian này ra tay quyết đoán, thủ đoạn cường thế, gọn gàng đưa những vị giám đốc phản đối hắn kéo xuống ngựa, hơn thế giám đốc Lưu Đông mà ông đi theo cũng là một trong những mục tiêu của hắn.

Vương Hưng Hoa đối với vị tổng giám đốc trẻ tuổi trước mặt rất kiêng kị, bản kế hoạch công việc trong tay ông ta đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng thái độ của Tần Quyết khiến trong lòng ông ta vô cùng phần thấp thỏm, không biết hắn đến cùng xảy ra vấn đề gì.

Bầu không khí im lặng và trầm mặc.

"Vương Hưng Hoa, hai mươi lăm tuổi gia nhập tập đoàn Tần thị, ba mươi lăm tuổi thăng chức giám đốc, năm nay là năm thứ 20 ông gia nhập công ty.”

Tần Quyết nhận lấy một xấp tài liệu từ trợ lý phía sau, tùy ý lật xem.

“Ông là nhân viên kỳ cựu của công ty, bản báo cáo của ông rất tốt, không thể nhìn ra lỗi nào, nhưng lợi nhuận của TTMM Việt Anh càng ngày càng thấp. Tôi muốn cho ông một cơ hội, nhưng ông thực sự khiến tôi thất vọng."

"Tôi không phải là người dễ dáng phán án tử cho bất kỳ ai, tôi luôn muốn chứng kiến tận mắt xem ông có thể kém cỏi đến mức nào."



Tần Quyết ném đống ‘chứng cứ phạm tội’ trên tay đến trước mặt Vương Hưng Hoa: "Ngày mai, tôi muốn nhìn thấy đơn từ chức của ông trên bàn làm việc."

Vương Hưng Hoa vội vàng nhặt những tờ giấy A4 vương vãi trên mặt đất, càng nhìn lại càng sợ hãi, trong đó nói rõ tất cả những việc hắn đã làm trong những năm này, thậm chí cả việc mười năm trước hắn quy tắc ngầm với một nữ nhân viên cũng bị phát hiện. Vương Hưng Hoa lưng toát mồ hôi lạnh, không nói được lời nào, ông ta biết mình đã kết thúc.

Dựa theo diễn biến thông thường, về cơ bản sự việc nên kết thúc tại đây. Gϊếŧ gà doạ khỉ, làm xong rồi.

Nhưng đúng lúc này lại có một nhân viên ngây thơ không rành thế sự đứng ra phản đối.

“Tần tổng, tôi có lời muốn nói.” Một nữ nhân viên trẻ tuổi đứng ở hàng sau bước ra.

Cô nhân viên nữ này trẻ tuổi xinh đẹp, có vài phần tư sắc.

"Tần tổng, tôi có vài lời muốn nói. Giám đốc Vương đã làm việc trong công ty 20 năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, mặc dù tôi không biết giám đốc Vương phạm phải sai lầm gì, nhưng ông ấy thực sự làm việc rất chăm chỉ, đi làm luôn luôn là người đến sớm nhất, tan tầm cũng luôn luôn là người về muộn nhất. Chúng tôi đều nhìn thấy, hơn nữa giám đốc Vương đối với những nhân viên bình thường như chúng tôi cũng rất quan tâm, vấn đề không hiểu cũng rất kiên nhẫn giải đáp. Một nhân viên tốt như vậy, cho dù thế nào cũng không nên, nhẹ nhàng một câu đã sa thải, vậy những nhân viên khác trong công ty phải nghĩ thế nào đây?”

“Mặc dù tôi chỉ là nhân viên, không có quyền gì cả, nói ra cũng không thay đổi được điều gì, nhưng tôi vẫn muốn nói ra những điều trong lòng muốn nói để không hổ thẹn với lương tâm. Tôi cũng biết rằng tôi làm điều này là không phù hợp, có thể là ngây thơ hoặc có thể là nực cười, nhưng tôi không hối hận. Nếu anh cho rằng tôi đã làm sai, anh cũng có thể đuổi việc tôi. "

Lời nói của nữ nhân viên tựa như thả một quả bom xuống vùng nước lặng. Những ánh mắt của các nhân viên khác đều đổ dồn vào nữ nhân viên trẻ tuổi dũng cảm này.

Ánh mắt rất vi diệu.

Mọi người lại nhìn về phía Tần Quyết.

Chỉ thấy cái mặt lạnh Diêm Vương, không ngờ lại cong khóe miệng.

Tô Chanh xem náo nhiệt ở một bên trong lòng hò hét: “Cô ấy đã thu hút sự chú ý của anh ta, cô ấy không phải là nữ chủ chứ ?” Đây không phải là kịch bản tổng tài bá đạo với nữ chính tiểu bạch hoa thiện lương chính trực sao ! ! ! ! !

Rất tốt, nữ nhân, em đã hấp dẫn sự chú ý của tôi!

Quả nhiên một giây sau, Tần Quyết liền hỏi cô ta: “Cô tên là gì."

Cô gái không ngờ chủ tịch lại đột ngột hỏi tên mình, cô ta do dự một giây rồi cúi đầu, nói nhỏ: "Tôi tên là Thúy Hi."

Tô Chanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hả?? Đây không phải tên nữ chủ. Trong tiểu thuyết, nữ chủ tình cờ gặp nam chủ trong một trung tâm mua sắm, cô còn tưởng rằng nữ chủ ra sân nữa nha !

Trương Nhược Ngọc xem xét tình huống trước mắt, cũng cảm thấy Tần Quyết xem trọng cái cô Thúy Hi này, liền đưa mắt sang nhìn người phụ nữ vô dụng bên cạnh.

Giận không chỗ phát tiết, Tô Chanh thật là vô dụng, bị một nhân viên nhỏ đoạt nam nhân, tự cô ta không cảm thấy mất mặt mà Trương Nhược Ngọc cũng cảm thấy mất mặt thay.

Vì vậy, một giây sau, trong lúc Tô Chanh còn đang đắm chìm trong không khí xem kịch hay, thì một bàn tay đột nhiên đưa ra sau lưng cô đẩy thật mạnh.

Tô Chanh liền vội vàng không kịp chuẩn bị ngã trước mặt Tần Quyết.

Chết tiệt ... Tô Chanh từ dưới đất bò dậy, xoa xoa đầu gối, nội tâm mắng một câu thô tục, Trương Nhược Ngọc cái đồ Kingkong đại lực sĩ, thật sự muốn mạng chó của cô sao?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, trong lúc mọi người đang suy đoán lại lịch của cô gái trước mặt thì Tần Quyết mở miệng:

“Cô lại đến đây làm gì?”

Tần Quyết từ trên cao nhìn xuống Tô Chanh đang nửa nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt dừng trong giây lát trên khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ không chút son phấn của cô, nhưng anh không có ý đưa tay ra giúp cô.

Ánh mắt hướng xuống, anh nhíu mày khi thấy người phụ nữ này đã ngã sấp xuống mà còn có thể vững vàng cầm ly trà sữa trong tay.

Đã như vậy rồi còn không quên ăn.

Cô lại đến đây làm gì? Lời này nghe có chút mập mờ, tựa như sự thân mật giữa những người đang yêu, và ghét bỏ việc bạn gái ngày ngày quấn quýt. Trong mắt những nhân viên đang đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đều lóe ra tia bát quái, có lẽ là đang đoán xem đây là niềm yêu thích mới nào của tổng giám đốc.

Ở đây chỉ có Tần Quyết, Trương Nhược Ngọc và bản thân Tô Chanh biết, đây không phải ghét bỏ, mà là thật sự chán ghét..

"Tôi……”

Tô Chanh vừa mở miệng, muốn nói cô không cẩn thận đi nhầm, bây giờ sẽ lập tức rời đi thì Trương Nhược Ngọc bước ra thay cô phát ngôn bừa bãi: "Tần tổng, Tô Chanh của chúng ta nói cô ấy cũng có ý kiến”.

Tô Chanh: "..." Tôi không có, cô đừng nói nhảm!

“Không, không phải.” Tô Chanh nở nụ cười lấy lòng, hướng về phía Tần Quyết vội vàng khoát tay: “Tôi thật sự--” Không có ý kiến gì.

"Thật sao, vậy cô nói một chút, tại sao cô vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở trước mặt tôi.”

Tô Chanh "..." ý tứ của anh là nếu như cô nói không có ý kiến, thì chính là vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt anh.

Cô nên nói gì đây ?

Lúc này, nếu nguyên chủ ở đây, đối mặt với nữ nhân viên muốn thu hút sự chú ý của Tần Quyết, cô ấy nhất định sẽ tiến lên làm khó cô ta, thậm chí có thể tát cô ta hai cái, đằng sau lại dở thủ đoạn làm cho nữ nhân viên này không dễ chịu. Nguyên chủ rất thích nam chủ, tuyệt đối không cho phép nữ nhân nào dám tới tiếp cận hắn.



Cái này hẳn cũng là ý nghĩ của Tần Quyết, anh cố ý để bảo cô ra mặt, chính là muốn xem những lời cô nói hôm qua sẽ không dây dưa với anh là thật hay giả..

Anh đang thử thăm dò cô.

Tần Quyết đúng là có ý muốn thăm dò cô, nữ nhân này từ nhỏ đã dây dưa với anh, anh không tin chỉ trong một ngày cô có thể thay đổi nhanh đến vậy.

Trương Nhược Ngọc cũng không tin, trước kia tình yêu của Tô Chanh với Tần Quyết có chút vặn vẹo.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tô Chanh.

Tô Chanh hít vào một hơi thật sâu.

Sau đó cười híp mắt nói: "Tôi cảm thấy cô gái này nói không đúng, cô chỉ nói lên cảm xúc cá nhân của bản thân và nó cũng không chứng minh được sự đóng góp của giảm đốc Vương cho công ty. Giống như việc nếu cô đánh rắm nơi công cộng, cô nghĩ không có mùi, không có nghĩa là chúng tôi không thấy có mùi, phải không? "

Ngay sau đó Tô Chanh đưa tay phải ra, ngón cái điểm lên ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út, sau đó trịnh trọng lắc đầu : “Hơn nữa vị giám đốc Vương này, tôi vừa xem cho ông một quẻ, mặt như đất đen, lấm la lấm lét, gian thần chi tướng, tuyệt đối không phải người tốt! Tần tổng thật sự là anh minh thần võ, nhận thức chính xác, có cái nhìn sâu sắc, tài trí và sáng suốt! Tuyệt vời! "

Tô Chanh nghiêm trang nói hươu nói vượn xong, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Quyết: "Tần tổng, ngài cảm thấy tôi nói có đúng không?"

Thúy Hi: . . . Đây chính là nịnh nọt, không có cốt khí !

Vương Hưng Hoa: . . . Cô mới lấm la lấm lét, cả nhà cô đều lấm la lấm lét!

Nhân viên xem kịch vui: .... Tại sao những lời cô ấy nói nghe có vẻ hợp lý mà đồng thời lại rất hoang đường? Có rất ít người có thể vuốt mông ngựa thẳng thắn mà lại hư giả như vậy.

Trương Nhược Ngọc: . . . Sao cô ta lại có phản ứng này, còn cười ra tiếng.

Thời gian yên tĩnh một hồi lâu, Tần Quyết liếc nhìn Tô Chanh đang cầu xin sự tán thưởng, sau đó chậm rãi phun ra mấy chữ: "Bịa đặt lung tung."

Tô Chanh giảo biện: "Tất cả đều là lời từ đáy lòng, thật đó.”

Vẻ mặt của Tần Quyết vẫn lạnh lùng, nhìn không ra có tin hay không.

Nhưng anh không có ý tiếp tục làm Tô Chanh khó xử, từ trên cao nhìn xuống dò xét cô một hồi, sau đó mang theo người rời đi.

Cho nên Tô Chanh rất có lý do cho rằng, mặc dù Tần Quyết nhìn qua biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng kỳ thật là được cô vuốt mông ngựa nịnh nọt làm cho vui vẻ.

Lời này của cô có thể xua tan sự nghi ngờ của Tần Quyết đối với cô, cô còn khéo léo nịnh nọt anh, nhất cử lưỡng tiện!

Không hổ là cô, nhân gian chân chó, Tô Đại Chanh!

Sau khi ông chủ lớn vừa đi khỏi, các nhân viên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Một vài người vụиɠ ŧяộʍ nghị luận.

“Cái cô Thuý Hi mới tới này, không biết là ngu ngốc hay là bạch liên hoa, tự cho mình là đúng, ai mà không nhìn ra Vương Hưng Hoa còn là loại người gì, giả bộ cái gì chứ.”

"Cô ta không biết mình nực cười lắm sao, còn dám đứng ra làm thuyết khách.”

"Vương Hưng Hoa nên bị sa thải sớm, không biết ông ta đã làm ra bao nhiêu việc khiến người khác buồn nôn.”

"Tôi tương đối hứng thú với lai lịch của người phụ nữ kia, hình như cô ấy và tổng giám đốc có quan hệ không tầm thường.”

“Không rõ, nhưng tôi chắc chắn không phải mối quan hệ mập mờ. Nếu là bạn gái thì không cần phải nịnh nọt bạn trai như vậy.”

"Có lý."

...

——

Nguyên tác miêu tả nam chủ cũng không phải là người tốt lành gì, bối cảnh lại thâm hậu, là một kẻ mà tất cả người trong giới thương lưu đều không đủ khả năng chọc vào.

Tô Chanh không muốn gây chuyện với lão đại này.

Trải qua chuyện vừa rồi, nỗi sợ hãi của cô với anh lại cao thêm một bậc.

Cái này chó nhìn thật không phải là dễ trêu.

Tô Chanh lại nghĩ tới phát ngôn lớn mật lúc mới xuyên qua, kí©ɧ ŧìиɧ mở mạch. Hậu tri hậu giác run rẩy một chút. . . Nhớ tới một việc.

Tần Quyết có phát hiện ra rằng chức năng phần dưới anh ta hiện tại có vấn đề không?