Chương 46: Tuỳ Em

Thế nào là sấm sét giữa trời quang? Thế nào là hoạ vô đơn chí? Chính là đây chứ đâu!

Trong lòng Tô Chanh lệ đã rơi thành sông rồi ? ! ! !

Nếu như vừa rồi Tô Chanh chỉ là có một chút phiền não lại thêm một chút ưu sầu, vậy thì hiện tại Tô Chanh đang rất thương tâm, vô cùng thương tâm.

Tô Chanh cô cả đời thông minh cơ trí, lanh lợi hơn người, lần đầu tiên thông minh lại bị chính thông minh hại, không ngờ rằng lại bị hố bới chính bản thân mình.

Tần Quyết thấy Tô Chanh ủy khuất đến sắp khóc, không hiểu rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu, lông mày nhíu chặt: "Tô Chanh, bây giờ em đang ở đâu?”

"Ở nhà, em còn có thể ở đâu được chứ.” Tô Chanh vừa mất 100 tỷ hiện tại đang rất chán chường, hoàn toàn không vực dậy nổi tinh thần. Nếu như vừa rồi Tô Chanh chỉ hơi giận chó đánh mèo lên Tần Quyết, thì hiện tại cô đã hoàn toàn phẫn nộ với anh !

Đúng là thẳng nam sắt thép không hiểu cô chút nào.

Tần Quyết trầm mặc hai giây, nói: “Bây giờ anh tới nhà em.”

"Không muốn." Tô Chanh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Đau đớn mất 100 tỷ mới đổi lại được một chút gọi là "Yên tĩnh’, nếu anh còn tới tìm cô thì không phải cô lỗ lớn sao.

Hơn nữa không phải Tô Chanh già mồm, mà cô thật sự muốn yên tĩnh một chút. Cô cần thời gian để làm rõ những mối quan hệ bên trong, cho nên tạm thời cô không muốn gặp Tần Quyết, nếu cô gặp anh, vạn nhất lại bị anh dỗ dành vài ba câu, hoặc là nhìn thấy mặt anh, bị sắc đẹp của anh hấp dẫn thì cô sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo.

Không phải Tô Chanh khoa trương, với 2 điểm xuất chúng của tên Tần Quyết tính khí xấu trứ danh, chính là gia thế hiển hách lại thêm khuôn mặt được thượng để ưu ái, các đường nét ngũ quan trên mặt anh còn xuất sắc hơn cả tiểu sinh đang nổi trong giới giải trí, nếu không anh cũng sẽ không nhiều năm giành vị trí số một ở bảng xếp hạng " người đàn ông hoàng kim muốn được ngủ cùng nhất". Tô Tranh hoài nghi lý do cô mơ mơ hồ hồ nhận lời ở bên Tần Quyết chính là do bị khuôn mặt này của anh dụ dỗ.

Từ những điểm trên tổng kết lại, bây giờ Tô Chanh thật sự không muốn gặp anh cho lắm.

Trong điện thoại im lặng vài giây.

Tần Quyết vuốt lông mày, thanh âm lạnh xuống, "Tô Chanh, rốt cuộc em náo loạn cái gì?”

Vốn dĩ anh cho rằng chuyện xảy ra lúc sáng là cô cố ý, trên thực tế có nhiều lúc trong lòng Tô Chanh đang nghĩ gì Tần Quyết đều có thể nhìn thấu, bao gồm cả lần này. Tần Quyết hoàn toàn không nghĩ rằng lần này có gì khác biệt so với trước đây, tính khí của Tô Chanh anh đã sớm nắm rõ..

Thế nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của anh, anh thấy chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con thế mà cô lại thật sự tức giận. Tần Quyết cảm thấy hoang đường đồng thời lại có một tia hoài nghi.

Nhưng cho dù như vậy, trước khi anh nói thu hồi tấm thẻ cô vẫn không hề vui vẻ, Tần Quyết rất bực bội.

Thanh âm của Tần Quyết lạnh lùng, rất có khí thế bức người, chính là kiểu em bé hàng xóm nghe thấy sẽ phải khóc thét.

Nhưng là một người trưởng thành Tô Chanh hiện tại không hề sợ hãi, thậm chí còn có thể sử dụng tuyệt kĩ mà phụ nữ khắp thiên hạ đều có thể làm được, đó là, chớp chớp mắt, ủy khuất nói: "Tần Quyết, anh vừa hung dữ với em đúng không? Anh hung dữ với em? ! ! ! Chẳng qua em chỉ mới từ chối yêu cầu của anh mà anh đã hung dữ với em sao? Đây là thái độ của bạn trai với bạn gái mình sao?”

Hàng loạt câu hỏi tuôn ra từ miệng Tô Chanh.

". . ."

Ngữ khí của Tần Quyết dần hạ xuống: ". . . Anh không có hung dữ với em.”

Tô Chanh lớn tiếng hừ một câu: “Anh vừa mới hung dữ với em, bây giờ em đang rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh, em cúp máy đây!” Nói xong không đợi Tần Quyết đáp lại đã trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Quyết: ". . ."

Mệt mỏi vuốt vuốt lông mày.

Một lát sau, Trợ Lý Hà cầm một chồng văn kiện tiến đến, sau khi để xuống bàn thì định đi ra ngoài.

Tần Quyết gọi anh lại, do dự một hồi mới mở miệng: "Nếu bạn gái của cậu tức giận thì cậu làm thế nào để dỗ dành?”

Trợ Lý Hà há hộc miệng, vừa định nói chuyện.

Tần Quyết lại trực tiếp nói: “Quên đi, người không có bạn gái như cậu, hỏi cậu thì có tác dụng gì.”

Trợ Lý Hà đứng tại chỗ, vẻ mặt uất ức, anh rõ ràng chưa nói gì, đang yên đang lành tại sao Tần tổng lại muốn xỉ nhục anh như vậy chứ? Vì sao anh không có bạn gái, là một ông chủ, Tần tổng không phải nên suy xét lại bản thân xem có phải vì áp lực công việc quá lớn nên nhân viên không có thời gian để tìm bạn gái sao.

Nhưng lời này Trợ Lý Hà cũng chỉ dám nói trong lòng, là một trợ thủ đắc lực của ông chủ, nếu Tần tổng đã lên tiếng, Trợ Lý Hà cho dù bị xỉ nhục cỡ nào hay cho dù muốn cãi lại đến đâu thì tốt nhất vẫn phải đưa ra được hướng giải quyết tốt nhất, đây mới là tố chất cơ bản của một trợ thủ đắc lực.

Trợ Lý Hà thăm dò nói một câu: “Ông chủ ngài có thể nghĩ xem, lý do vì sao Tô Chanh tiểu thư lại tức giận, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, có lẽ ngài sớm sẽ dỗ cho Tô tiểu thư vui vẻ thôi.”

Tần Quyết rũ mắt nghĩ nghĩ, môi mỏng nhàn nhạt phun ra một câu: “Cô ấy nói tôi hung dữ với cô ấy?” Giọng nói nhàn nhạt bên trong còn kèm theo một chút không thể tưởng tượng nổi.

Giọng điệu của anh trước giờ vẫn luôn như vậy, Tô Chanh trước giờ chưa từng nói anh hung dữ với cô, trước kia còn ra vẻ sợ anh, bây giờ thì. . . A, cô không tranh cãi với anh đã là không tệ rồi.

Thỉnh thoảng còn lén mắng anh sau lưng, anh cũng nghe thấy không ít, nhưng cũng lười so đo với cô.

Cô đột nhiên nói như vậy, trừ việc cô cố ý muốn gây chuyện, Tần Quyết không tìm ra bất kỳ nguyên nhân khác.

Thực ra. . . Trong lòng Trợ Lý Hà cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù Tần tổng tính tình không tốt, nhưng trứơc giờ Tô Chanh tiểu thư đều không để tâm, thậm chí có đôi khi còn cố ý chọc giận Tần tổng, nếu Tần tổng hung dữ với cô ấy, e rằng cô ấy cũng sẽ không để vào trong mắt ?

Trợ Lý Hà mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng vì hạnh phúc của ông chủ đại nhân, gần đây cũng đọc không ít tiểu thuyết tình cảm, Dưới thời gian dài học tập, Trợ Lý Hà cũng có chút hiểu biết thông thường, bằng không lần trước cũng sẽ không bày cách cho Tần tổng tìm người diễn kịch để khiến cho Tô Chanh tiểu thư ghen, mặc dù nửa đường xảy ra chút vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn thành công không phải sao.

Vậy nên Trợ Lý Hà tràn đầy tự tin nghĩ kế cho Tần Quyết : "Tần tổng, phụ nữ tức giận thực ra cũng rất dễ dỗ dành, ngài có thể tặng quà cho cô ấy, tặng một bó hoa, hoặc là nói một vài lời yêu thương, những cách này đều không tệ, ngài có thể thử, nếu như ngài cần, hoa và quà tôi đều sẽ giúp ngài chuẩn bị."

Tần Quyết cúi đầu trầm tư, khớp xương ngón tay thon dài ở trên bàn làm việc không nặng không nhẹ gõ gõ.

Hồi lâu.

Tần Quyết ngẩng đầu: “Chuẩn bị cho tôi một bó hoa.” Về phần quà, quên đi.

Ai biết trong đầu Tô Chanh đang nghĩ gì, nếu tặng quà, vạn nhất cô lại nói anh không tôn trọng cô dùng tiền để xỉ nhục cô, anh sợ không kìm được mà phát hoả.

Hôm nay anh bị cô chọc giận đủ rồi.

Anh nhớ rõ ràng, mấy tháng trước chính miệng cô nói với anh, cô không thể vì tôn nghiêm mà đến tiền cũng không cần. Giờ mới qua bao lâu mà cô đã thay đổi rồi, đúng là lật mặt nhanh hơn sách.

Cuối cùng. . . Lời nói yêu thương, cài này thì lại càng không cần.

“Vâng, ông chủ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."

Trợ Lý Hà thấy Tần tổng tiếp nhận đề nghị của mình thì vô cùng phấn chấn, vội vàng ra ngoài chuẩn bị hoa cho ông chủ.

Kỳ thật hắn cũng cảm thấy tâm tư của Tô Chanh tiểu thư thật khó đoán, lòng dạ phụ nữ, mò kim đáy biển.

. . .

Dưới màn đêm đen kịt, ánh trăng mờ ảo, trên bầu trời thấp thoáng vài ngôi sao.

Một chiếc xe sang trọng ẩn dưới bóng đêm, dừng ở cửa chung cư đã lâu nhưng mãi vẫn không thấy người bên trong đi xuống. Thời gian không tính là muộn, thỉnh thoảng có người đi làm về muộn đi ngang qua, nhìn thấy logo xe không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy gì nữa mới quay đầu bước nhanh về nhà.



Tần Quyết ngồi ở trong xe, khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, lông mày bất giác nhíu lại, càng ngày càng sâu.

Trợ Lý Hà thấy Tần tổng chậm chạp không xuống xe, vô cùng quan tâm mà nói, "Tần tổng, có cần tôi gọi Tô Chanh tiểu thư xuống không?” Trợ Lý Hà đi theo Tần Quyết mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ tặng hoa cho người ta.

Trong lòng Trợ Lý Hà, Tần Quyết là một người vô cùng tham vọng, chuyện phong hoa tuyết nguyệt chưa hề tồn tại, đối với chuyện tình yêu lại càng không có hứng thú.

"Không cần."

Tần Quyết chau mày nghĩ, vẫn là ôm một bó hoa hồng rực rỡ xuống xe.

Cách của Hà Viễn tốt nhất là hữu dụng, nếu không đừng trách anh không khách khí. Tần Quyết có chút tức giận nghĩ.

. . .

Tô Chanh an tĩnh ở nhà một mình, tự giam mình ở trong thư phòng nhỏ hẹp suy nghĩ thật lâu. Sắc trời dần dần tối, Tô Chanh không có mở đèn, nằm sấp trên bàn không nhúc nhích giả chết.

cô cũng không biết mình phải bình tĩnh cái gì, chỉ là trực giác nói với cô phải suy nghĩ thật kỹ, cô cứ làm vậy theo bản năng. Vậy nên cô trốn ở trong thư phòng, ngồi trên ghế, ôm lấy hai chân, cái cằm đặt ở trên đầu gối xuất thần. . .

Về mặt lý trí, những lời mà Liễu Âm Âm nói không hề logic, mà cô cũng đã dùng chính trí thông minh của mình để phản bác lại, thậm chí Liễu Âm Âm còn bị cô phản bác không còn lời nào để nói, đấu miệng, cô thắng chắc.

Nhưng , không biết vì sao, Tô Chanh vẫn cảm giác mình có chút không vui.

Cô không vui cái gì chứ? Hoặc là nói cô đang lo lắng điều gì chứ? Tô Chanh nghĩ không ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Chanh mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, không có chuyện gì khác, chỉ là có chút buồn ngủ ...

Con người khi buồn ngủ thì phải đi ngủ, đây là hiện tượng sinh lý bình thường sinh, Tô Chanh chưa từng làm khó bản thân, dù sao nghĩ mãi mà cũng không thông, ngủ trước một giấc rồi lại tính tiếp, nói không chừng sau khi tỉnh ngủ thì tất cả có thể thông suốt.

Ngáp một cái từ trên ghế đứng lên, Tô Chanh duỗi thắt lưng mệt mỏi, chuẩn bị vào phòng ngủ đi ngủ.

Vừa mở cửa thư phòng ra, khá lắm, chuông cửa lại vang lên.

Tô Chanh gần như dị ứng với âm thanh này, là ai , ai đến tìm cô.

Xem camera giám sát ngoài cửa, thì ra là Tần Quyết! Không phải cô đã nói với anh hôm nay đừng đến tìm cô sao, tại sao anh vẫn đến?? Không để tâm đến lời cô nói phải không?

Cô mất 100 tỷ đổi lấy cái này sao?

Tô Chanh dự định giả chết không mở cửa, cô sẽ giả vờ không ở nhà, dù sao cô không lên tiếng anh cũng sẽ không phát hiện.

Sau đó. . .

Một giây sau điện thoại để trên bàn vang lên, tiếng chuông vang dội kèm theo âm thanh chấn động ‘zì zì zì" , nhảy nhót vui sướиɠ trên bàn.

Tô Chanh: ". . ."

Quay đầu lại, nhìn camera giám sát, sắc mặt Tần Quyết đen lại, từng câu từng chữ: "Tô Chanh!"

Đáng ghét, sao anh lại thông minh như vậy chứ!

Tô Chanh giật nảy mình, vỗ ngực một cái, nhanh chóng bày ra dáng vẻ buồn ngủ mông lung, mở cửa, vẻ mặt bối rối nói: "Tần Quyết sao anh lại tới đây?”

Không đợi anh trả lời còn nói: “Không phải em không cho anh đến rồi sao? Sao anh còn đến chứ!”

Tần Quyết hừ lạnh một tiếng: “Em không cho anh đến thì anh không được đến sao? Ai cho em cái quyền đó?”

Tô Chanh: ". . ." Cái đồ nghịch tử!

Đến thì cũng đến rồi, Tô Chanh cũng không tiện phản kháng, cô nói rồi, con người cô chính là như vậy, lúc không có quyền lựa chọn thì sẽ nhẫn nhục chịu đựng.

Có câu nói rất, đến thì cũng đến rồi.

Tô Chanh vui vẻ đi tới, giữ chặt ống tay áo của anh, "Vậy anh vào đi.”

Nhưng Tần Quyết lại không nhúc nhích.

Đang lúc Tô Chanh còn đang thấy nghi hoặc thì Tần Quyết đã vươn tay sang một bên, sau đó giống như làm ảo thuật trên tay anh xuất hiện một bó hoa hồng rực rỡ.

Ngay sau đó, Tần Quyết đem bó hoa kia đưa tới trước mặt cô, ngữ khí mang theo chút không được tự nhiên: "Nhận lỗi."

Tô Chanh sững sờ ôm lấy bó hoa hồng kia ngắm một chút, lại ngẩng mặt nhìn lên khuôn mặt Tần Quyết. Đang yên đang lành sao anh lại tặng hoa cho cô?

Nhưng. . . Cô vẫn rất vui vẻ. Ai được tặng bó hoa như vậy mà không vui chứ, huống chi là được bạn trai mình tặng. Tô Chanh không ngờ, thẳng nam sắt thép như anh, để dỗ cô vui mà còn biết tặng hoa cho cô!

Tô Chanh không giấu được ý cười, khóe miệng bất giác cong lên.

Sau khoảnh khắc mất tự nhiên trước đó, Tần Quyết cúi người nhìn thẳng vào từng biểu cảm trên mặt Tô Chanh, cũng không nhịn được cong môi, vươn tay tay nhéo nhéo mặt cô: "Vui vẻ rồi chứ?”

Tô Chanh ôm bó hoa hồng, “Xem như nể mặt bó hoa xinh đẹp này, em miễn cưỡng tha thứ cho anh đó.” Tô Chanh chưa quên, Tần Quyết đến dỗ cô vui, nhất định là bởi vì chuyện trước đó cô nói anh hung dữ với cô.

Tần Quyết đúng là càng ngày càng dễ lừa gạt, hì hì.

Tần Quyết lười phản bác lại cô, trực tiếp đóng cửa lại, cầm lấy bó hoa hồng đã hoàn thành nhiệm vụ từ trong tay Tô Chanh ném lên trên kể tủ ở cửa huyền quan, sau đó ôm eo bế Tô Chanh lên.

Tô Chanh hai tay trống không, lại bị anh nhấc lên, hai tay cuống quít ôm lấy cổ anh , hai chân lần lượt quấn lấy eo anh, sợ bị rơi xuống.

“Anh làm gì vậy?” Tô Chanh giật nảy mình, không hài lòng bĩu môi bất mãn nhìn anh.

Tần Quyết cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi đang vểnh lên của cô, Tô Chanh bị hôn mạnh đầu ngửa ra sau, lại được một tay anh đỡ lấy.

"Ngô. . . Nặng quá. . ." Tô Chanh bị chặn môi mơ hồ than thở.

Tần Quyết thả nhẹ lực đạo, ôn nhu ngậm lấy môi cô trằn trọc. . .

Hôn một lúc lâu mới dừng, một tiếng "Ba" lúc hai đôi môi tách ra thành công khiến cho Tô Chanh mới thoát kiếp FA mặt đỏ bừng. Thanh âm này thật quá là. . .

Tô Chanh phát hiện mấy ngày nay cô rất dễ bị đỏ mặt, quá vô dụng rồi, cô nên thản nhiên như Tần Quyết mới đúng.

Tần Quyết ôm người đến ghế sô pha ngồi xuống, Tô Chanh thuận thế liền đem đầu chôn ở hõm cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt của Tần Quyết trên, Tần Quyết lăn lăn hầu kết, sau đó không hề ôn nhu kéo đầu Tô Chanh ra.

"Nói đi”

Tô Chanh bị cưỡng ép lôi ra: ". . ."

Đáng ghét, anh không thể ôn nhu một chút sao? Cái đầu tròn xinh của cô không phải làm từ bột mì đâu!



"Nói cái gì. . ." Tô Chanh vừa vuốt tóc vừa nói, vừa rồi Tần Quyết dùng sức quá lớn khiến tóc tai cô rối tung.

Tần Quyết thấy cô vẫn không muốn nói, tức giận nhéo nhéo mặt cô: “Cả ngày hôm nay em đều trốn tránh anh, rốt cuộc là đang nghĩ gì, hả?"

Tô Chanh mới không nói cho anh cô đang nghĩ gì đấy, vốn dĩ đã nghĩ không thông, lại nói với anh nữa, không phải là càng loạn sao?

Tô Chanh mím môi lại không nói lời nào, tay nhỏ nghịch ngợm sờ mó hết chỗ nọ đến chỗ kia, một lúc lại xoa bóp ngón tay của mình, một lúc lại chơi đùa tóc của Tần Quyết.

Dưới ánh mắt bức người của Tần Quyết, cô vẫn bình tĩnh không nói lời nào.

Tần Quyết nhíu nhíu mày, cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, "Tô Chanh, anh rất bận, không phải lúc nào cũng có thời gian để suy đoán tâm tư của em”

Anh nói lời này cứ như cô làm sai chuyện gì, làm lãng phí thời gian của anh vậy, ai bảo anh đoán chứ, cô đã nói là để cô yên tĩnh một chút rồi mà, Tô Chanh tức giận đưa tay kéo tóc anh để diễn tả sự bất mãn của bản thân.

“Anh bận việc của anh đi, em cũng đâu quấy rầy anh. Hơn nữa em cũng không bảo anh phải suy đoán cái gì hết.” Tô Chanh mạnh miệng.

Thái độ hiện tại của Tô Chanh chính là thái độ lợn chết không sợ nước sôi, dầu muối không vào

Tần Quyết: ". . ."

Sau một lát, Tần Quyết nghiêng nghiêng đầu, nói từng chữ từng câu: “Anh muốn biết, có được không?” Giọng điệu hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ừm.” Tô Chanh nhẹ gật đầu, “Nhưng em không muốn nói với anh.”

Tần Quyết: ". . ."

Không thể không nói, thái độ này của Tô Chanh đã chọc giận Tần Quyết, anh từ bỏ ý nghĩ cùng cô tranh luận hoà bình, ông ngang người vào trong lòng, từ trên ghế sopha đứng lên, trực tiếp đi về hướng phòng ngủ.

Tô Chanh nhìn thấy đích đến là phòng ngủ, trong lòng thầm nói không ổn, cũng không dám nghịch nữa, hai chân không ngừng đung đưa giãy dụa, miếng rất nhanh nói lời hay, nhanh chóng nhận sai: “Em sai rồi, Tần Quyết, anh tha thứ cho em một lần được không, em không dám nữa, em biết anh sẽ không so đo với em mà. . ."

"Muộn rồi.”

Tần Quyết lười nghe mấy lời nhận lỗi không có tâm của cô, trực tiếp ném người lên giường, sau đó lập tức phủ lên người cô. . .

. . .

. . .

Bên trong phòng tối om, thanh âm trầm thấp của người đàn ông thì thầm bên tai Tô Chanh, "Áo mưa để ở đâu?"

Tô Chanh mơ mơ màng màng mở to mắt, đầu óc mơ màng nghĩ nghĩ: "A. . . Em không mua. . ."

Tần Quyết bất mãn cắn một cái lên bờ vai trắng nõn của cô, “Sao em không nói sớm một chút."

Tô Chanh vô tội nói: “Anh cũng không hỏi em mà?”

Nói đến đây Tô Chanh lại rất hăng hái, nắm chặt lấy một tay của anh, ngón tay gõ nhẹ lên ngực trần của anh, cười hì hì nói: “Em cũng không giống anh, sớm đã có mưu đồ, vậy mà còn chuẩn bị thứ kia trước ở nhà.”

Tần Quyết hít vào một hơi thật sâu, ôm cô lật người lại, cũng không có phủ nhận câu nói đã có mưu đồ từ lâu của Tô Chanh.

Mượn ánh trăng lọt ra từ khe hở của rèm cửa, Tô Chanh ghé vào trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh, ngước mắt nhìn lên trên, từng hạt mồ hôi thuận theo khuôn hàm góc cạnh của anh chảy xuống, xuyên qua hầu kết gợi cảm, rơi xuống rồi biến mất dưới lớp áo sơ mi.

Tô Chanh nhanh chóng nhắm mắt lại, má ơi, màn nam sắc này cũng quá mê hoặc rồi.

Tần Quyết cảm giác được người trong ngực đột nhiên ôm thật chặt eo của anh, còn thẳng hướng dựa vào trong ngực anh, anh kiên nhẫn mở miệng: "Đừng nhúc nhích." hiện tại anh không chịu được một chút dụ hoặc nào.

Lúc này Tô Chanh mới nghe lời, Tần Quyết bảo cô đừng nhúc nhích thì cô động một chút cũng không dám. Đương nhiên thân thể mặc dù không nhúc nhích, nhưng hiện tại suy nghĩ vẫn đang nhảy loạn trong đầu cô. . .

Tần Quyết có thể bị nhịn hỏng hay không? Không thể nào, thỉnh thoảng nghẹn một lần chắc cũng sẽ không ảnh hưởng, sau đó lại nghĩ, anh còn rất biết nhịn đấy. . .

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tần Quyết đã bình tĩnh lại.

Trong bóng tối, Tần Quyết đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tô Chanh, "Ngủ rồi?"

Tô Chanh gối lên cánh tay anh mơ hồ sắp chìm vào giấc ngủ, bị anh đẩy một cái thì lập tức tỉnh lại, có chút buồn ngủ nói: "Ừm."

Tần Quyết chán nản, cô thật đúng là ngủ giỏi, như vâỵ mà cũng có thể ngủ. . .

“Chiều mai anh phải đi công tác ở thành phố M, dự kiến mất nửa tháng." Tần Quyết lạnh nhạt nói. Nếu như trước đây là vì nguyên nhân anh đi công tác mà lạnh nhạt với cô, vậy thì lần này hai người cùng đi là được.

Tô Chanh ngẩng đầu khỏi cánh tay anh, giây tiếp theo lại nằm xuống, “Lại phải đi công tác, anh bận rộn thật đấy, công việc của tổng giám đốc đều bận rộn như vậy sao. . ."

Không phải anh mới trở về từ thành phố A sao, lại phải đi công tác.

". . ." Tần Quyết không để ý vấn đề của cô, hỏi lại: “Vậy em có muốn đi cùng anh không? Dù sao em cũng không có việc gì."

Anh nói lời này Tô Chanh cảm thấy không phục, đưa tay chọc chọc cái cằm của anh, "Cái gì gọi là em không có việc gì, em cũng rất bận đấy nhé? Mỗi ngày em đều phải nghĩ kịch bản, vẽ bản thảo, rất tốn công sức, anh cho rằng dễ dàng lắm sao, sao em lại không có việc gì, em rất nhiều việc đấy nhé. . ." Thực ra Tô Chanh vẫn hơi chột dạ, cô quả thực không có việc gì, lấy một đống lời nói nhảm ra ý đồ che giấu sự chột dạ của cô.

Tần Quyết chỉ nói một câu, cô phải phản bác mười câu.

Đưa tay cầm lấy bàn tay đang nghịch loạn của cô nắm ở trong tay, không để ý đến việc cô cố tình gây sự.

Tần Quyết hừ lạnh: “Em biết ý của anh, ở chỗ khác vẫn có thể vẽ truyện tranh.”

Tô Chanh: ". . ." Bị anh chọc thủng rồi!

Được, anh nói rất đúng, vẽ truyện tranh ở chỗ khác cũng được, nếu như không có chuyện của Liễu Âm Âm hôm nay, có thể Tô Chanh cũng sẽ đồng ý đi cùng anh. Nhưng cô đã nói rồi, cô muốn yên tĩnh để suy nghĩ một chút, cô mà đi cùng anh thì làm sao cô bình tĩnh để suy nghĩ được.

Ở bên Tần Quyết thì cô sẽ không thể nghĩ thông, không phải vừa rồi mới bị anh mê hoặc sao.

Không khí trong phòng ngủ một trận lặng im, Tô Chanh giữ thái độ im lặng đại biểu không cần nói cũng biết.

Sau một lát, thanh âm trầm thấp của Tần Quyết truyền đến: “Em không muốn đi?"

Tô Chanh: "Ừm. . ."

Sau khi nói xong ôm eo anh lấy lòng giải thích: "Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đi cùng anh được không?" Tô Chanh cảm thấy lấy lòng như vậy vẫn chưa đủ, ngẩng đầu muốn hôn anh một cái.

Cô ngẩng đầu muốn hôn lên môi anh, lúc này Tần Quyết lại nghiêng đầu, nụ hôn của Tô Chanh rơi lệch xuống khoé môi anh.

Tần Quyết gạt tay cô ra, vẻ mặt ủ rũ: "Tùy em.”

Không đợi Tô Chanh mở miệng, anh vén chăn lên đứng dậy, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ.

Chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng đóng cửa nặng nề.