Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Chương 21.1: “Oa, dáng người anh ấy tốt như vậy à”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi, khó có được một lần giải thích với người khác: "Tôi và Lâm Thiến không phải loại quan hệ đó, em ấy là em gái của bạn thân tôi, tôi chỉ giúp cậu ta chiếu cố em gái thôi. Về phần căn nhà ở nội thành kia, đúng là Lâm Thiến đang ở nhưng đứng tên là nhà của tôi, không phải Lâm Thiến."

"À!" Đỗ Hữu Vi đập tay phải xuống tay trái của mình: "Tôi biết ngay là Trương Thánh Trạch nói linh tinh!"

Trương Thiếu Ngôn cười: "Vừa rồi nhìn em có vẻ rất tin."

Đỗ Hữu Vi kiên quyết lắc đầu: "Tôi mới không có!"

Trương Thiếu Ngôn hừ nhẹ một tiếng, nói với cô: "Em có thể bắt đầu làm bài."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Trong lúc Đỗ Hữu Vi làm bài, Trương Thiếu Ngôn lại tự ngẫm về việc của Lâm Thiến. Lúc Lâm Huy còn sống, rất yêu thương cô em gái này, cho nên Trương Thiếu Ngôn cũng đối đãi với em ấy y như em gái. Nhưng trong thời gian Lâm Thiến dần dần lớn lên, Trương Thiếu Ngôn phát hiện tình cảm em ấy đối với mình không còn đơn thuần như xưa.

Đặc biệt là lần về nước này, tình cảm của em ấy biểu hiện càng rõ ràng hơn, cho nên anh cố ý đẩy cô ra xa mình, lúc ở chung cũng duy trì khoảng cách thích hợp.

Lâm Thiến đối với anh mãi mãi chỉ có thể là em gái.

Đỗ Hữu Vi làm hết đề, đưa cho Trương Thiếu Ngôn kiểm tra. Cô đi đến trước bàn làm việc của Trương Thiếu Ngôn, để bài làm xuống bàn, rủ mắt xuống liền thấy một phần tư liệu ở trong tay Trương Thiếu Ngôn.

Liên quan tới La Nghiệp.

Ánh mắt Đỗ Hữu Vi sáng lên.

Cô tìm cẩu tử kia, cho tới bây giờ chưa có chứng cứ gì liên quan tới Triệu Ny và La Nghiệp, bình thường xem bát quái minh tinh bọn họ làm rất được, nhưng sao đi theo dõi một người bình thường lại không tác dụng?

Trương Thiếu Ngôn thấy ánh mắt cô không rời tư liệu của La Nghiệp, lạnh lùng ngoắc môi: "Không phải nói không tò mò về La Nghiệp nữa sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi thu hồi ánh mắt, nghiêm nghị thẳng thắn với Trương Thiếu Ngôn: "Thật sự không dám giấu giếm, tôi hoài nghi bạn gái của anh tôi có quan hệ thân mật với La Nghiệp."

Trương Thiếu Ngôn sững sờ, anh đã suy nghĩ rất nhiều khả năng La Nghiệp có cái gì với Đỗ Hữu Vi nhưng vạn vạn không nghĩ tới sẽ là khả năng này.

"Bạn gái của Đỗ Dịch Chanh?"

"Ừ." Đỗ Hữu Vi đem lời trước đó cô nói với mẹ nói với Trương Thiếu Ngôn, "Có lần tôi thấy bạn gái của anh trai đi chung với La Nghiệp, còn cử chỉ thân mật."

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Sao em biết là La Nghiệp?"

"Ách, không nhớ rõ là ở bữa tiệc nào thấy qua, có chút ấn tượng, nhưng không xác định được, cho nên mới đi nghe ngóng." Đỗ Hữu Vi phát hiện năng lực sáng tác của bản thân ngày càng tiến bộ.

Trương Thiếu Ngôn nhìn trong tư liệu, một hồi sau nói với cô: "Chuyện này tôi sẽ giúp em điều tra thêm."

"Thật sao?" Đỗ Hữu Vi trong lòng vui mừng, cẩu tử không đáng tin, nhưng Trương Thiếu Ngôn tuyệt đối đáng tin! "Vậy cám ơn anh!"

"Không cần cảm ơn, lần sau làm nhiều đề một chút."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Tốt quá mà...

Vì thư ký Hồ được phái đi “phục vụ” Lâm Thiến, hôm nay sau khi học bổ túc, Cao Dã phụ trách đưa Đỗ Hữu Vi về.

Cao Dã nhìn qua kính chiếu hậu nghiêm túc quan sát Đỗ Hữu Vi, thấy tâm trạng cô nhìn qua cũng không tệ, xem ra việc của Lâm Thiến ông chủ đã giải quyết thuận lợi.

Cao Dã không khỏi sinh lòng tôn kính, ông chủ không hổ là ông chủ, ngay cả Tu La cũng có thể dễ dàng biến nguy thành an như vậy!

"Trợ lí Cao, cám ơn anh." Xe chở Đỗ Hữu Vi đến trước cửa nhà thì dừng lại, Đỗ Hữu Vi đeo cặp sách của mình, mở cửa xe chuẩn bị xuống xe. Cao Dã nhìn cô còn một bước nữa là xuống xe, nhịn không được lên tiếng gọi lại: "Đỗ tiểu thư, chờ một chút."

Đỗ Hữu Vi quay đầu lại, không hiểu nhìn anh: "Còn có chuyện gì sao?"

Cao Dã do dự, vẫn nói với cô: "Sinh nhật ông chủ sắp đến."

Trương Thiếu Ngôn luôn không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, Cao Dã so với ai khác cũng rõ ràng hơn, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Đỗ Hữu Vi một câu.

Đỗ tiểu thư chắc chắn không biết sinh nhật ông chủ! Mà Lâm Thiến, đã mượn cớ là sinh nhật ông chủ để theo đuổi lại ông chủ.

Cao Dã không thể không thừa nhận, đối với chuyện này anh thấy rất bất công, nhưng mà ai bảo ông chủ thích Đỗ Hữu Vi chứ.

Đỗ Hữu Vi sửng sốt một chút, mới kinh ngạc mở miệng: "A, tôi cũng không biết sinh nhật anh ta là khi nào!"

Cao Dã: "A."

Cũng may nói một chút Đỗ Hữu Vi đã hiểu rõ, cười híp mắt nói với Cao Dã: "Cảm ơn trợ lí Cao, tôi sẽ chuẩn bị quà cho anh ấy thật kỹ!"

". . . Ừ." Cao Dã gật đầu, đợi cô ra rồi đóng cửa xe, sau đó lái xe ra ngoài.

Đỗ Hữu Vi về đến nhà, trước tiên là đi tìm Ngô quản gia. Lớp học làm bánh su kem của cô, mới tiến hành được một tuần liền chấm dứt. Lần này thừa dịp sinh nhật Trương Thiếu Ngôn, cô nhất định phải làm được bánh su kem!

Nói không chừng lão đại vui vẻ một cái, liền đem độ khó bài học bổ túc của cô thấp xuống chút!

Ách. . . Nghĩ đến sau này bản thân làm ra được một đống bánh su kem, Đỗ Hữu Vi cảm thấy tỉ lệ khiến Trương Thiếu Ngôn vui vẻ, có khi cũng tương đương với tỉ lệ mình trở thành thiên tài toán học đi.

Sinh nhật Trương Thiếu Ngôn là ngày 30 tháng 7, Đỗ Hữu Vi dự định ngoại trừ làm bánh su kem tặng anh, còn đi chuẩn bị một món quà khác, nhỡ đâu. . . bánh su kem nói không chừng sẽ không thành công.

Nhưng muốn tặng quà gì cho Trương Thiếu Ngôn, lại làm Đỗ Hữu Vi sầu đến mức thiếu chút nữa trọc đầu. Với thân phận bá đạo tổng tài này của anh, vốn cái gì cũng không thiếu, cho dù cô tặng cái gì, đều là dư thừa.

Hữu Vi Vi: Duệ à, sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn sắp đến, cậu nói tớ nên tặng gì?

Vệ Duệ: . . .

Đỗ Hữu Vi hiện tại thật sự không có tiền đồ, ngay cả chuyện phiền não là quà tặng cho thất gia, người thường căn bản không cần phiền não.

Vệ Duệ: Tớ cảm giác thất gia có khả năng thiếu một người bạn gái, cũng có thể là bà xã!

Hữu Vi Vi: . . . Cậu nghiêm túc sao?

Vệ Duệ: So với quyết định đi làm mắt hai mí còn nghiêm túc hơn.

Hữu Vi Vi: Được rồi, tạm biệt.

Chưa tìm được sẽ không bỏ cuộc, Đỗ Hữu Vi mở trình duyệt ra, ghi "Nên tặng quà gì cho tổng tài".

Sau đó cô tìm ra một đống truyện bá đạo tổng tài.

Đỗ Hữu Vi xóa hai chữ "tổng tài", bình tĩnh mà đổi thành "Bạn trai".

Lần này tìm ra toàn đồ bình thường hơn nhiều, Đỗ Hữu Vi nhìn một hồi, có cà vạt, dây lưng cũng có đồng hồ đeo tay.

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tặng Trương Thiếu Ngôn một bộ âu phục! Cô phát hiện Trương Thiếu Ngôn thiếu một bộ tây trang không phải màu đen!

Âu phục của Trương Thiếu Ngôn đều là đặt may, Đỗ Hữu Vi cũng định đặt may cho anh một bộ lễ phục. Đúng là âu phục đặt may rất có ý nghĩa nhưng cô cần số đo của Trương Thiếu Ngôn.

Vấn đề này đương nhiên không thể trực tiếp hỏi Trương Thiếu Ngôn, nếu không thì không có cảm giác bất ngờ, cô tìm số điện thoại Cao Dã, nhắn cho anh cầu giúp đỡ.

Đỗ Hữu Vi: Trợ lí Cao, anh có biết số đo của Trương Thiếu Ngôn không?

Cao Dã: . . .

Không phải, cô muốn biết số đo của ông chủ làm gì?! Mà số đo của ông chủ anh sao có thể biết!

Cao Dã: Cô hỏi số đo bộ phận nào ?

Đỗ Hữu Vi: . . . Trợ lí Cao à, tôi cảm thấy tư tưởng của anh rất nguy hiểm.

Cao Dã: ???

Cô hỏi số đo của ông chủ, đến cùng là ai có tư tưởng tương đối nguy hiểm?

Đỗ Hữu Vi: Tôi muốn đặt cho anh ấy một bộ âu phục, cần số đo, anh xem bộ phận nào đi!

Cao Dã: ...

Cao Dã: Ông chủ có rất nhiều âu phục

Đỗ Hữu Vi: Có màu trắng không?

Cao Dã: ...Không có

Đỗ Hữu Vi: Vậy liền mua

Cao Dã: . . .

Cô vậy mà phát hiện điểm mù...

Cao Dã đem kích thước của Trương Thiếu Ngôn cho Đỗ Hữu Vi, Đỗ Hữu Vi nhìn thấy, hồi phục anh: "Oa, dáng người anh ấy tốt như vậy à ~ thẹn thùng. jpg "

Cao Dã: ? ? ?

Cho nên đến cùng là ai tư tưởng nguy hiểm!

Anh bỗng nhiên có chút hối hận vì nói cho cô ta sinh nhật ông chủ.

Trương Thiếu Ngôn không biết Cao Dã ở sau lưng tiết lộ kích thước ra ngoài, còn đang họp ở công ty. Nghe các bộ phận nói công việc xong, tất cả mọi người chuẩn bị giải tán, Trương Thiếu Ngôn lại chậm chạp không hề động.

Anh không động, những người đương nhiên không dám động, tất cả mọi người đều nhìn anh, chờ ông chủ lên tiếng.

Rốt cuộc, Trương Thiếu Ngôn hướng phía trước nghiêng nghiêng thân, hỏi quản lý khai thác nước ngoài: "Anh mới nói hạng mục của Quách Huệ, xin điều một người?"

"Đúng thế." Quản lý khai thác nước ngoài có chút khẩn trương, sợ chính mình vừa rồi báo cáo công việc có vấn đề gì, "Nơi đó khá hoang vắng, nhân lực lại không đủ, nếu bọn họ có thể kiên trì, tuyệt đối sẽ không nói với tổng công ty muốn người!"

Trương Thiếu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Trương Thánh Trạch: "Trương Thánh Trạch, cậu đi hỗ trợ Quách Huệ đi."

Trương Thánh Trạch cả người đều chấm hỏi: "Cháu?"

"Còn cần tôi nói lại lần nữa sao?" Trương Thiếu Ngôn hỏi lại.

". . ." Trương Thánh Trạch không dám nói lời nào, đành phải nhìn cha mình.

Trương Thiếu Dương vuốt cái mũi, nói: "Hạng mục này công ty rất xem trọng, giao cho Thánh Trạch, là công ty để mắt đến."

"? ? ?" Trương Thánh Trạch không thể tin nhìn cha ruột, hạng mục này công ty quả thật rất xem trọng, nhưng là ở châu Phi!

"Nếu mọi người không có dị nghị gì, vậy cứ quyết định như thế." Trương Thiếu Ngôn dứt khoát giải quyết.

Trương Thánh Trạch: ". . ."

"Tan họp." Trương Thiếu Ngôn đứng lên đi ra ngoài phòng họp.

Trương Thiếu Dương dọn xong đồ của mình, vỗ vai Trương Thánh Trạch, cười nhìn cậu: "Chúc mừng con, ở đó nhớ rèn luyện thật tốt, Thiếu Ngôn rất coi trọng con."

". . ." Trương Thánh Trạch ở trong lòng cười lạnh một tiếng, chờ bọn họ đều đi ra, mới tức giận nói với Trương Thiếu Dương: "Cha, vừa rồi cha bị sao vậy?! Sao không nói giúp con một câu!"

Trương Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Cha mới muốn hỏi con, gần đây con lại đắc tội thất thúc rồi sao?"

"Con sao đắc tội anh ta được? Ngày nào con cũng không gặp, làm sao đắc tội được!"

"Con hỏi chính mình đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »