Chương 2

Dòng nước lạnh ngắt từ từ xâm chiếm làm cơ thể mất đi cảm giác rồi dần dần chìm sâu xuống. Cảm nhận được hơi thở tử vong đang lại gần, có lẽ cô sắp được gặp lại họ rồi.

Vũ Mộc ngơ ngác tỉnh lại trong đám đông người. Cô nhìn bốn phía, không gian toàn một màu trắng nhìn mãi mà không thấy điểm kết thúc, xung quanh có rất nhiều người mang trang phục đủ màu sắc, nhìn qua cũng đoán được ai giàu ai nghèo và độ tuổi cũng đủ cả: có người già, có thanh niên, có trẻ con, có nữ, có nam, có cao gầy, béo phì, có mỹ nữ có xấu nữ. Có cái gì đó va vào chân cô, cúi đầu nhìn xuống cô tái mặt nhận thấy thứ va vào chân cô là một hình hài đứa bé trong suốt, không có mặt mũi.

- Có… sao không? Cô nghẹn giọng.

- …

Đứa bé lắc đầu với cô. Ngay khi cô muốn hỏi tiếp xem đây là đâu thì một cánh cổng nhìn như kiểu điện tử mở ra trong hư vô. Từ trong dòng từ trường lẹt xẹt có thể thấy bằng mắt thường kia có bốn người: hai nam hai nữ đi ra, nam mang vét đen, nữ thì váy đen có kiểu bó người quyến rũ, có kiểu công sở đầy nghiêm túc. Và đặc điểm chung là bọn họ đều rất đẹp. Ừm theo tiêu chuẩn về mỹ nam mỹ nữ của cô thì xác thực là rất đẹp. Giọng nói trong veo từ một người vang lên thu hút đám người.

- Mọi người nghe nào, người chết ở khu đông thành phố thì theo tôi, người chết ở khu tây thành phố thì theo vị đeo kính này, người chết ở khu bắc thành phố thì theo vị mỹ nữ gợi cảm này còn khu nam cuối cùng là cô ấy. Sau khi khớp số liệu mọi người sẽ được qua cổng đi đầu thai hoặc đi sám hối. Mọi người về khu của mình để kiểm tra nào.

Đứa bé nọ nghe xong thấy cô đứng yên không rõ nghe được từ nào hay không, nó kéo kéo váy khiến cô hồi phục lại tinh thần đang lơ lửng, thấy khuôn mặt mờ mịt của cô nó chỉ chỉ cô đi về chỗ người đàn ông đeo kính.

- Cảm ơn cháu.

- ….(không sao ạ)

Nó lắc lắc đầu với cô, Vũ Mộc có thể hiểu được rằng nói nói không sao, xong rồi chào cô và lắc lư đi sang nơi người đàn ông còn lại.

- Cô bế cháu qua đó.

Nhìn từng bước chân ngắn lũn cũn cô cúi người bế nó lên. Có lẽ là trẻ con nên thấy nó không còn đáng sợ nữa. Lúc này đây thì sao cô không hiểu được đây là đâu, là nơi những người đã chết tập trung trước khi xuống địa ngục hoặc tới cõi niết bàn. Và đứa trẻ không có hình hài mặt mũi này đã mất sinh mạng khi chỉ mới được một vài tuần tuổi trong bụng mẹ.

Từng đoàn người thưa dần, những người mang đồ đen kia hỏi tên tuổi địa chỉ của người mất rồi nguyên do tai nạn xong, nếu thấy khớp với cuốn sổ ghi chép thì sẽ cho người đi qua cánh cổng.

- Tên, tuổi, địa chỉ?

Còn lại mình cô, Vũ Mộc tiến lại.

- Vũ Mộc, 29t, Khu tập thể V, XX, XXX thành phố H.

- ….

Anh ta nghe cô đọc xong thì nhìn kỹ lại sổ ghi chép một hồi rồi lại ngẩng lên nhìn cô. Nhìn đi nhìn lại mấy lượt, chân mày càng nhìn càng cau lại.

- Này mọi người.

- Sao vậy?

Giọng điệu không ổn kia làm anh chàng còn lại chú ý.

- Cậu làm nốt, tôi qua đó xem thế nào.

Anh chàng không đeo kính đưa quyển sổ cho mỹ nữ mang đồ nghiêm chỉnh so tiếp rồi đi nhanh tới bên này.

- Có chuyện rồi?

- Hả?

- Nhìn cô ta kìa.

Anh ta nhìn cô chằm chằm rồi trợn mắt gào lên.

- Chết tiệt. Sao lại thế này.

Vũ Mộc cau mày, cảm giác không ổn càng lúc càng lớn. Cô khoanh tay nhìn hai người.

- Đừng nói tên tôi không có trong sổ nhé?

Cái cảm giác chấp nhận mình đã chết xong lại được thông báo là mình chưa đến thời điểm ra đi tuyệt đối không dễ chịu tí nào, chỉ khiến cô muốn đánh người.

- …. Thật xin lỗi, linh hồn cô bị bắt nhầm tới đây.

- …Nhầm?

- À, linh hồn đã chết thì có màu trắng bao quanh mà cô thì lại là màu xanh… chứng tỏ…

- Chứng tỏ dương thọ của cô chưa tận.

Cô nghiến răng nghe chàng trai đeo kính chốt hạ tin sét đánh, trong đầu thật muốn xông lên đập chết hai kẻ này.

- Không đưa tôi về thế giới cũ được?

- Cái này… cơ thể của cô đã bắt đâu tan rữa nên không thể.

Chàng trai đeo kính thở dài.

- Chết tiệt, các người làm ăn kiểu gì thế hả. Sinh mệnh tươi đẹp của tôi cứ thế bị các người kéo nhầm xuống đây để rồi không trở về được, muốn tôi làm cô hồn dã quỷ lang thang hả?

Nhà của cô mua chưa được lâu, tiền của cô tiêu chưa được đã, sinh mệnh còn chưa hưởng thụ hết cả phần của người thân đã bị kéo xuống cõi chết vì một lý do tầm phào.

- Vũ Mộc, cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ tìm cách đền bù cho cô.

- Đền bù kiểu gì khi thân thể không còn.

Khi người cuối cùng trong nhóm linh hồn đã chết rời đi thì hai mỹ nữ kia cũng đi tới.

- Chúng tôi có thể giúp cô sống lại… ở thế giới khác.

- Hả?

Người mở lời chính là vị người đẹp nóng bỏng nọ.

- Ý các người là cho tôi xuyên không?

- Phải, vì số mệnh của cô vô ý bị chặt đứt nên chúng tôi sẽ bồi thường cho cô bằng cách để cô xuyên vào một thế giới mà cô đã biết, và hưởng hạnh phúc ở đó. Gia cảnh của người cô sống lại đó sẽ rất tốt.

- Hả, thế giới mà tôi biết?

Nhìn người con gái kia cười quyến rũ cũng những lời nói đầy sức hút về nơi ở mới kia làm cô thấy không ổn ở chỗ nào đó mà không nói rõ được.

- Đúng vậy, chính là thế giới trong quyển sách này.