Chương 33

Bác tài xế lái xe của nhà về báo tin còn cô đi cùng bệnh nhân tới viện, lại gọi hai cuộc điện thoại, một báo cảnh sát, một cho Lý Huy nói về biển số xe tải và bảo anh ta điều tra qua vụ tai nạn.

Cô có cảm giác ba người này có liên quan tới một người quen của mình, nhưng cô thà rằng cái trực giác đó không đúng.

Hành lang phòng phẫu thuật cấp cứu sáng loáng chỉ có mình cô chờ đợi ba ca phẫu thuật. Vũ Mộc mệt mỏi khi bản thân chỉ mới tới đây không lâu đã có duyên với bệnh viện ba lần: một lần nằm viện, hai lần cứu người.

Lê Lam hoảng loạn nghe tin ông nội và chú út bị tai nạn giao thông đang được cấp cứu, cho thư ký thông báo với người trong nhà còn bản thân thì phóng xe như bay đến viện. Anh không ngừng cầu khẩn: mong là họ không có chuyện gì.

Con đường tới viện giống như kéo dài đến vô tận, tràn ngập hãi hùng lo sợ.

Chạy tới bàn tiếp tân thì được chỉ đến khu đang phẫu thuật, họ cho anh biết có một cô gái đã gặp được vụ tai nạn và đưa cả ba đến viện kịp thời, nếu để chậm thêm chút nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Anh thở hắt ra, cảm thấy bản thân như được sống lại, thật may vì ít nhất họ còn có cơ hội sống sót.

Bước vội về nơi phẫu thuật, quần áo trên người nhàu nhỉ, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương cũng không hay biết, anh đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của một người quan trọng đang chờ đợi ở ghế. Là cô.

Vũ Mộc uể oải chờ đợi, thời gian phẫu thuật luôn khiến con người ta chìm trong cung bậc cảm xúc lên xuống thất thường giữa hi vọng và tuyệt vọng.

Dù không phải người thân nhưng ba người họ cũng là những sinh mạng quý giá, mũi cô chua xót nghĩ: nếu lúc ấy cô có khả năng như bây giờ thì có phải…

Cười tự giễu xua tan đi ý nghĩ viển vông lại liếc thấy có bóng ai đó đang đứng ở hành lang, cô quay đầu nhìn sang.

Nghe y tá nói người nhà bệnh nhân đã được báo tin và đang trên đường đến. Cô tròn mắt, sẽ không phải chứ….

Ông nội Lê tỉnh lại nhận thấy mình vẫn còn sống, nhớ tới cảnh tượng vụ đυ.ng xe, hốt hoảng nhìn xung quanh rồi thở phào thấy con trai nằm giường bên cạnh.

Con ông mỉm cười liếc mắt ý bảo ông nhìn về phía đối diện. Trong ánh sáng dịu nhẹ buổi sớm, cháu trai và một cô bé lạ mặt đang ngồi dựa vào nhau ngủ trên ghế sô pha. Gương mặt cả hai đều mệt mỏi, thằng bé lúc ngủ còn không quên ôm vai cô bé kia dựa vào người mình.

Một lúc sau, cô bé kia tỉnh lại đầu tiên, dùng đôi mắt trong veo nhìn bọn họ. Cẩn thận đứng dậy không đánh thức người ngồi cạnh, nhẹ nhàng đi đến gần họ. Cô bé đưa tay lên môi suỵt một cái, ý bảo họ im lặng đừng nói gì rồi nhỏ giọng cho họ mấy điều cần biết.

- Bác tài xế không sao, đang nằm ở phòng bên cạnh. Hai người đã nằm ngủ mê man 18 tiếng, người thân khác đêm qua mới gọi điện báo lại là đang về nên chỉ có mình Lê Lam ở đây cùng cháu từ hôm qua tới giờ. Bác tài xế bị tổn thương ở phổi, ông bị chấn động não nhẹ, kính đâm vào bụng nên xuất huyết ổ bụng, chú ấy bị gãy chân, sườn cũng bị đâm phải. Bác sĩ nói tỉnh lại thì phải đi thông báo cho họ. Cô bé nói xong nhìn qua cháu trai đang ngủ. Để anh ta ngủ thêm một chút, cháu đi gặp bác sĩ… anh ta rất sốt ruột và hoảng loạn nên hai người nhớ mau khỏe lại.

Nhìn bóng lưng cô bé ra ngoài, ông và con trai nhìn thằng cháu giả vờ ngủ.

- Đi rồi.

- Người quen, bạn bè? Người yêu?

Mỗi người thều thào nói một câu.

- Khụ… cô ấy còn chưa nhận lời… Hôm qua đến viện cháu mới biết là cô ấy trên đường về gặp vụ tai nạn và cứu ba người. Còn huy động quan hệ mượn trực thăng đưa ba người tới viện, bác sĩ có bảo để chậm sẽ mất máu mà chết.

Anh lấy ly nước ấm từ trong bình, lấy bông tăm chấm lên môi mỗi người, rồi nói qua về việc trong nhà.

- Cô ấy cũng đã báo cảnh sát và cho người tìm kiếm tài xế bỏ trốn. Tạm thời sẽ ở đây cùng cháu lo cho hai người chờ người trong nhà trở về.

Càng nghe càng thấy cháu trai tài giỏi ngày thường trở nên kém cỏi.

- … Cháu có thấy mình rất vô dụng không?

Lê Lam lúng túng trước câu hỏi của ông nội, đúng thật là anh thấy mình rất vô dụng. Những việc cần làm đều là cô làm hết.

Cạch.

Cửa mở ra và bác sĩ đi vào, bọn họ hỏi bệnh nhân, dặn dò những điều cần chú ý rồi đi sang phòng bệnh bên cạnh.

Lê Lam đau lòng nhìn cô dù mệt mỏi vẫn cố gắng làm mọi việc suôn sẻ, rõ ràng anh nên là người giúp đỡ cô nhưng lúc này lại như một đứa trẻ lóng ngóng không biết làm gì.

Ông nội Lê càng nhìn càng thấy hài lòng với cháu dâu tương lai lại nhìn sang thằng cháu vô dụng của mình thì thở dài. Thế này liệu có theo đuổi được người không đây. Ngay cả chú út cũng nhìn cháu mình không vừa ý. Người ta còn chưa phải là bạn gái chính thức đâu mà đã phải lao lực như thế rồi.

Vũ Mộc về phòng nhìn cảnh ba người kia đang mắt to trừng mắt nhỏ, mềm giọng dặn dò.

- Anh ở đây trông hai người. Bác tài xế có người nhà đến rồi, nhưng anh cũng nên qua xem một chút. Tôi đi xuống lầu thanh toán viện phí, rồi mua ít đồ ăn. Họ mới tỉnh nên chỉ có thể ăn đồ lỏng, không ngon thì cũng cố gắng một chút. Trong lúc chờ đợi anh có thể ngủ tiếp hoặc gọi điện cho người khác báo tin người đã tỉnh. Cũng nên gọi về nhà lấy đồ dùng cá nhân của ông và chú anh đem đến. Tôi sợ họ không quen dùng đồ lạ.

- Được, đều nghe em. Cái này, em cầm cả đi.

Cô nhìn cái ví bị nhét vào tay mình, lại nhìn vẻ lúng túng của anh ta đành cầm lấy. Dù sao không phải tiêu tiền của mình vẫn hơn.

- Mật khẩu thẻ… là ngày tháng và hai số cuối năm sinh của em.

- ….

Vũ Mộc muốn đỡ trán, còn có cái vụ này nữa à.

- Anh… đổi từ khi nào?

- Lúc bắt đầu theo đuổi em.

Lê Lam ngượng ngùng thừa nhận.

- …. Đừng nói giấy tờ nhà cũng tính chuyển sang tên tôi nhé.

- …. Cái này đúng là anh quên. Để sau khi ông khỏi anh sẽ cho người làm.

- Được rồi, đừng làm gì cả. Tôi không muốn mang tiếng là đào mỏ.

Cô nhanh chân chạy đi, còn ở lại thì sẽ không nhịn được mà thật sự đánh người.

Để mặc hai người kia nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi.

Đặt bút ký lên chữ ký hoa lệ vào giấy tờ thì có tiếng trò chuyện sôi nổi của mấy cô ý tá lọt vào tai.

- Hả… không phải chứ? Có thai mà còn không biết dẫn tới quan hệ đến mức xảy thai?

- Còn không rõ cái thai là của ai, đùa gì vậy trời?

- Nghe nói cô ta có quan hệ mờ ám với bác sĩ Đinh Sơn ấy. Mà lúc ở phòng bệnh của cô ta tôi thấy có thêm bốn người đàn ông nữa trong đó cãi nhau cơ.

- Thế ai là người yêu của cô ta?

- Nghe nói bọn họ còn đang tranh cãi.

- Ôi, các cô có thấy tình huống này không khác trên phim không?

- Còn loạn hơn cả phim ấy.