Chương 37

Ninh Tri vui đến nỗi không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt trẻ con của cậu liên tục: “Tiểu Tuyệt Tuyệt có nhớ chị không?”

Một lúc lâu sau, Tiểu Lục Tuyệt mới chậm chạp lên tiếng: “Nhớ em.”

Em nhớ.

Ninh Tri cong mắt cười, hiện giờ cô đã khôi phục vẻ xinh đẹp, đôi mắt đen láy như ngôi sao sáng lấp lánh, lông mày hơi cong lên, ngôi sao sáng như muốn chạy ra ngoài: “Đúng đúng đúng, chị nhớ Tiểu Tuyệt Tuyệt, ngày nào chị cũng nhớ em.”

Nghe vậy, Tiểu Lục Tuyệt ngước mắt nhìn Ninh Tri, cậu chớp chớp đôi mắt to đen láy, lại một lần nữa lên tiếng: “Chị gái, kỳ lạ."

Ninh Tri sửa lại lời cậu: “Chị xinh đẹp như vậy, phải là chị gái thiên sứ chứ, hơn nữa còn là chị gái thiên sứ độc quyền của em."

Tiểu Lục Tuyệt vẫn kiên quyết một mực: “Chị gái kỳ lạ.”

Ninh Tri nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ núng nính thịt của cậu, ghét bỏ nói: “Mắt nhìn của em bây giờ không tốt, sau này lớn lên lại càng kém.”

“Thầy giáo, ở trong này.” Lúc này, bên ngoài truyền tới giọng một bé gái: “Em nhìn thấy họ đưa bạn Lục Tuyệt vào trong.”

Sau đó, giọng người đàn ông vang lên: “Để thầy vào xem, em về học trước đi.”

“Thầy ơi, Lục Tuyệt chắc chắn bị họ bắt nạt rồi, lần trước lúc tan học em nhìn thấy họ lục lọi cặp sách của Lục Tuyệt, sau đó ném xuống đất giẫm lên, họ xấu tính lắm, các bạn học trên lớp đều không dám mách thầy.” Bé gái không ngừng tố cáo với thầy giáo.

“Được, thầy sẽ điều tra rõ ràng, nếu là thật thì thầy sẽ phạt họ.”



Nghe thấy tiếng bước chân người đi tới, Ninh Tri mừng rỡ nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, có người tới rồi, em mau hô mở cửa đi.”

Ninh Tri nghe thấy tiếng đối phương mở cửa ra, cô quay đầu nhìn cậu nhóc nhếch cái miệng nhỏ, không một tiếng động, cô trực tiếp nắm chặt tay Lục Tuyệt, đập về phía cửa.

Từng tiếng gõ vang lên.

Bên ngoài, thầy giáo nghe thấy âm thanh truyền tới từ phòng cuối cùng, ông vội vàng đi tới: “Lục Tuyệt, có phải em ở bên trong không?”

Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, lại gõ gõ cửa.

“Đợi chút, thầy mở cửa cho em.” Thầy giáo đẩy cửa, phát hiện tay nắm cửa bị dây thừng buộc lại, xem ra thật sự là đám học sinh đùa dai, khóa Lục Tuyệt ở bên trong.

Thầy giáo nhanh chóng cởi dây thừng, ông ấy đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Tuyệt ngồi xổm ở bên trong.

Cơ thể nhỏ bé ngồi xổm ở đó, trông vô cùng đáng thương.

“Đừng sợ, thầy đưa em ra ngoài.” Thầy giáo muốn đỡ Tiểu Lục Tuyệt, nhưng tay ông còn chưa chạm tới cơ thể Tiểu Lục Tuyệt thì Tiểu Lục Tuyệt đã tránh ra.

Thầy giáo biết đứa bé này có chứng tự kỷ: “Được, thầy không dắt em, em tự mình đi.”

Ninh Tri ở bên cạnh, cô nhanh chóng duỗi tay đỡ Tiểu Lục Tuyệt lên, dịu dàng nói với cậu: “Chúng ta đi theo thầy giáo này ra ngoài.”

Thầy giáo thấy cậu đứng lên mới xoay người đi ra bên ngoài: “Thầy sẽ nói chuyện này với giáo viên chủ nhiệm lớp em."

Ông ấy chỉ là giáo viên thể dục, không có quyền phạt mấy học sinh đùa ác, chỉ có thể phản ánh với giáo viên chủ nhiệm lớp chúng.



Trở lại lớp học, Tiểu Lục Tuyệt yên lặng ngồi một chỗ, trên mặt không có biểu cảm gì. Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, lúc này nhất định sẽ khóc nhè, tìm giáo viên tố cáo.

Ninh Tri ngồi bên cạnh cậu, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào đôi tay nhỏ nanh của cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị lại trở thành bạn cùng bàn của em rồi.” Cô cố ý trêu cậu: “Em phải chăm sóc chị cho tốt đấy.”

Cũng không biết có phải Tiểu Lục Tuyệt nghe hiểu lời cô không, cậu vô thức ưỡn ngực lên, ngồi thẳng tắp lưng.

Mà lúc này, một cô bé đi tới, cô bé vỗ vỗ lên mặt bàn: “Vừa rồi cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh, là tớ tìm thầy giáo tới cứu cậu, giờ tớ là ân nhân cứu mạng cậu, sau này cậu không được phớt lờ tớ đâu đấy.”

Ninh Tri nhận ra giọng nói cô bé, vừa rồi người bên ngoài nhà vệ sinh chắc hẳn chính là cô bé.

Dáng dấp cô bé rất đáng yêu, cô bé tiếp tục nói với Tiểu Lục Tuyệt: “Vừa rồi tới nhìn thấy đám người Lương Đống bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, chắc chắn họ sẽ bị giáo viên phê bình.”

“Lục Tuyệt, sao cậu vẫn không để ý tới tớ?” Hai tay cô bé chống lên mặt bàn của Tiểu Lục Tuyệt, cái miệng nhỏ bất mãn chu ra: “Tớ từng cứu cậu, không phải cậu nên thích tớ sao?”

Ninh Tri giơ tay chống cằm, Tiểu Lục Tuyệt đáng yêu như vậy, bạn học đều thích làm bạn với cậu.

Cô ghé sát bên tai cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không thể lạnh lùng như vậy được, phải quen thêm vài người bạn, cô bé này vừa rồi giúp em, em có thể đồng ý làm bạn với cô ấy.”

“Lục Tuyệt, cậu còn bơ tớ nữa là tớ sẽ tức giận đấy.” Cô bé mặc rất đẹp, nhìn là biết được người nhà chiều chuộng: “Trong lớp tớ chỉ thích mỗi cậu thôi, cậu muốn làm bạn trai tớ không?”

Bên cạnh, Ninh Tri giật mình đến nỗi cánh tay chống cằm trật một cái, suýt nữa gục xuống.

Trẻ con bây giờ đều lớn sớm vậy sao?