Chương 4

Trước khi xuyên đến dáng vẻ của Ninh Tri vô cùng xinh đẹp, đã có bao giờ bị khinh thường vì xấu đâu.

Cô trợn trừng mắt nhìn Lục Tuyệt, tên nhóc ngu ngơ này đã ngốc rồi mà còn biết cô trở nên xấu xí rồi sao?

Ở phía bên kia, nhìn thấy con trai mình được Ninh Tri khuyên can mà còn đáp lại, mẹ Lục vui mừng khôn xiết, quả nhiên lúc trước để Ninh Tri gả cho Lục Tuyệt là đúng rồi.

Sau khi dặn dò Ninh Trị chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt thì mẹ Lục cũng rời đi.

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Ninh Tri liếc nhìn Lục Tuyệt đang trầm mặc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ bốn bức tường được bao phủ bởi lớp bọc mềm màu trắng thì trong phòng có rất ít đồ đạc, tông màu xám trắng rõ ràng hết sức lạnh lẽo, rõ ràng có nữ chủ nhân nhưng lại có không hề có bầu không khí ấm áp.

Rõ ràng nguyên chủ không coi nơi này là nhà mình.

Ngoài phòng còn có một ban công rộng lớn, ánh mặt trời buổi chiều tà chiểu xuống trên ban công làm tan bớt một phần cảm giác lạnh lẽo.

Ninh Tri phát hiện phòng bên cạnh là phòng để quần áo, quần áo của Lục Tuyệt không có ở đây mà cất ở trong một cái tủ quần áo khác.

Từ cửa kính có thể nhìn thấy một số quần áo phụ nữ được treo thẳng thớm trong phòng quần áo, số lượng không nhiều khiến căn phòng chứa quần áo rộng lớn lộ vẻ trống trải.

Cô đột nhiên lại thấy nhớ căn phòng để quần áo chứa đầy váy vóc, túi xách, giày dép và đồ trang sức của mình khi trước, tất cả đều là những món đồ yêu thích của cô.



Sau khi Ninh Tri quan sát xong thì đúng lúc nhìn thấy Lục Tuyệt đang đi ra ngoài, cô vội vàng đi theo.

Bên cạnh là phòng làm việc, Ninh Tri đi theo phía sau Lục Tuyệt, dáng anh rất cao.

Bây giờ cô cao khoảng một mét sáu tám, mà Lục Tuyệt còn cao hơn cô nhiều. Vai rộng, eo hẹp, chân dài, mặc quần tây đen, đúng là thứ vũ khí khi đi dạo khó ai có thể xem nhẹ.

Lục Tuyệt bước đến trước giá sách, trên đó bày rất nhiều hộp, anh cầm lên một cái trong đó.

Sau đó bước đến bên bàn sách, đổ ra một đống đồ ghép hình từ trong hộp, phủ kín mặt bàn. Ninh Trị liếc nhìn chiếc hộp, phía trên ghi chú là trong đó có 1.000 mảnh ghép.

Ninh Tri cầm bức tranh gốc lên xem, bức tranh vẽ một bầu trời đầy sao màu xanh đậm, trên bầu trời có vô vàn những hành tinh nhỏ, nhìn qua như những con kiến nhỏ bé phát sáng, khiến mắt cô muốn hoa lên.

Lục Tuyệt trầm mặc cắm đầu bắt đầu ghép hình.

Dù Ninh Tri chưa bao giờ chơi trò này cũng có thể nhìn ra độ khó của bộ ghép hình này, thực sự nghi ngờ không biết liệu Lục Tuyệt có giải được không?

Ninh Trị không có hứng thú với trò chơi ghép hình, ánh mắt cô rơi vào góc nghiêng mặt Lục Tuyệt, nhìn ghép hình còn không bằng nhìn mặt anh, khuôn mặc góc cạnh rõ ràng, như được bút phác họa nên, đến cả đôi môi mỏng đang hơi mím lại cũng khiến Ninh Tri vêu thích.

Tiểu ngốc trông ưa nhìn như vậy, khó trách lại chê bai giá trị nhan sắc của cô bây giờ.

Ninh Tri đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, bây giờ ngũ quan của cô rất tinh xảo, nhưng lại trông rất bình thường, như bị phủ một lớp băng gạc, tối tăm mờ mịt, hoàn toàn không đáng chú ý.

Còn chưa gặp Lâm Điềm Điềm thì trong lòng cô, đối phương đã là kẻ thù không đội trời chung.



Đối với con gái ngoại hình rất quan trọng, Lâm Điềm Điềm không chỉ lấy đi ngoại hình mà còn lấy đi tuổi thọ của cô, Ninh Trị chỉ mới nghĩ đến cái tên Lâm Điềm Điểm này thôi là đã không nhịn được muốn mắng chửi người.

Hiện tại cô chỉ còn ba ngày, nếu không thu thập được một mặt trời nhỏ trong thời gian quy định để đổi lấy 1% hào quang thì cô sẽ chết.

Vừa nghĩ như thế Ninh Tri lại nhìn về phía Lục Tuyệt với ánh mắt vừa nóng vừa chói sáng.

Anh đâu có phải là công cụ hình người? Anh là vị cứu tinh của cô đấy!

Đáng tiếc là nguyên chủ không để ý tới Lục Tuyệt, trong trí nhớ của cô ấy cũng không có sở thích gì của Lục Tuyệt hay món ăn anh thích.

Nhìn thấy Lục Tuyệt tập trung ghép hình, Ninh Tri chuyển một chiếc ghế đến gần.

Cô ngồi bên cạnh Lục Tuyệt, cười nói: “Lục Tuyệt, để tôi giúp anh ghép hình nhé, hai người hợp tác hiệu quả sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Một mình anh chơi rất chán, để cô chơi cùng nhất định anh sẽ vui hơn.

Lục Tuyệt cúi đầu, vẻ mặt tập trung, không đáp lại lời Ninh Tri.

Ninh Tri tiện tay cầm một mảnh ghép lên, so sánh với bức tranh gốc, định tìm vị trí của mảnh ghép. Nhưng bản đồ sao chỗ nào trông cũng na ná nhau, dường như xếp vào chỗ nào cũng được.

Ninh Tri tìm một vị trí gần đúng rồi xếp mảnh ghép vào đó

“Sai.” Giọng nói trầm thấp nặng nề của đàn ông chợt vang lên

Lục Tuyệt lấy mảnh ghép cô đặt xuống ra đặt vào một chỗ khác.