Chương 15

“Chuyện gì vậy?” Tần Tịch hỏi.

“Là giáo viên tổ xét duyệt dự án của sinh viên bảo chúng ta qua đó.” Âu Dương Nguyệt cất điện thoại di động, “Nói đến vấn đề của đơn dự thi.”

“Cô ấy có nói nguyên nhân không?” Kiều Sơ Hạ cũng hỏi.

"Không có." Âu Dương Nguyệt lắc đầu, "Chỉ nói là có chút vấn đề cần phải giải quyết, bảo chúng ta bây giờ qua đó."

Cô ấy nói rồi nở nụ cười: "Anh Ngô đích thân ra tay giúp chúng ta sửa đơn dự thi, cô giáo có phải cảm thấy chúng ta viết quá đỉnh, cho nên thông qua đơn của chúng ta trước thời gian không?"

Ba người còn lại đều bị Âu Dương Nguyệt nói đến mức tâm có chút ngứa ngáy.

Có Ngô Hi Ngạn giúp đỡ sửa chữa toàn bộ, hơn nữa còn nhận được sự khẳng định của anh.

Mấy người Tần Tịch đều có lòng tin, cái đơn dự tuyển này nhất định sẽ không quá tệ.

Bốn người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã đến tòa nhà hành chính của học viện lâm sàng y học.

Tần Tịch có chút xúc động ngẩng đầu nhìn nhìn lên tòa nhà tường xám ngói lát gạch đỏ.

Cách đây hơn một tuần, cô đã tới đây tìm thầy cố vấn, xin lại đơn đề nghị xin chuyển chuyên ngành của cô.

Văn phòng của tổ xét duyệt dự án nằm ở tầng 4, thuộc văn phòng nghiên cứu khoa học.

Khi đám người Tần Tịch đến, trong văn phòng ngoài hai vị giáo viên ra thì còn có bốn học sinh trong lớp của họ.

Khương Hoan và Lâm Oánh Oánh là bạn cùng dãy của các cô, cùng các cô ở cùng một chung cư khác phòng ký túc xá.

Chỉ là khi họ còn là sinh viên năm nhất thì Lâm Oánh Oánh và Âu Dương Nguyệt đã có một cuộc cãi vã lớn, mối quan hệ giữa hai bên trở nên rất xấu, gần như không có tới lui.

Ngoài ra, còn có hai nam sinh trong lớp của các cô.

Lương Hạo và Đồng Văn Hiên.

Đồng Văn Hiên là bạn trai của Lâm Oánh Oánh, cả hai bắt đầu hẹn hò từ năm nhất.

Âu Dương Nguyệt ghét Lâm Oánh Oánh, ngay cả Đồng Văn Hiên cô cũng nhìn không thuận mắt.

Bình thường khi gặp mặt chính là chào hỏi cũng không chào.

Nhìn thấy Tần Tịch và các cô ấy bước vào, Lâm Oánh Oánh như nhìn thấy kẻ thù, vô cùng đỏ mắt, hất cằm kiêu ngạo về phía họ.

“Thưa thầy.” Ánh mắt của Âu Dương Nguyệt hờ hững liếc qua vài người, bước nhanh đi tới trước mặt giáo viên tổ xét duyệt dự án.

“Em là Âu Dương Nguyệt?” Người thầy vừa nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Ông ấy đeo một cặp kính: "Người chịu trách nhiệm đề án chính là Tần Tịch đâu? Tới chưa?"

Tần Tịch bước lên phía trước một bước, tự giới thiệu nói: "Thưa thầy, em là Tần Tịch."

"Ồ? Là em à." Thầy giáo đỡ đỡ cặp kính, "Thầy còn nhớ em nha, cô gái nhỏ sinh viên năm nhất đạt tròn điểm."

“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh vội vàng nói, “Học kỳ trước vừa có thành tích kiểm tra Tần Tịch đã nộp đơn xin chuyển chuyên ngành, người ta không muốn học lâm sàng nữa rồi.”

“Hả?” Có vẻ như thầy giáo vẫn chưa nghe nói qua chuyện này, kinh ngạc nhìn Tần Tịch, “Sao lại muốn đổi chuyên ngành? Tôi biết giáo viên sinh học tế bào của em, thầy ấy nói em rất có thiên phú.”

“Vì một số lý do cá nhân.” Tần Tịch có chút xấu hổ, “Nhưng mà em đã rút đơn rồi, ở lại học viện y học học tiếp ạ.”

“Ừ ừ.” Thầy giáo gật đầu, “Sau này đừng có bốc đồng như vậy, nếu có gì vấn đề gì thì có thể đến gặp thầy cô trước. Dù là trong học tập hay trong cuộc sống. Nhà trường cũng không thể mở mắt trơ trơ nhìn mọi người không có khả năng đến trường học."

“Dạ, em biết rồi, em cảm ơn thầy.” Tần Tịch vội vàng nói.

Lâm Oánh Oánh thấy thầy giáo càng lúc càng thân thiết với Tần Tịch, trong lòng lo lắng: "Thưa thầy, chuyện Tần Tịch nộp đơn xin chuyển chuyên ngành, toàn khoa chúng em đều biết, những bạn học trên lớp càng không có người nào không biết. Chính là cuối tháng trước, ngày 29 tháng 8, thứ năm, trước thông báo khai giảng một ngày, bạn học của cô ấy hỏi cô ấy, cô ấy còn khăng khăng muốn đổi chuyên ngành. "

Cô ta hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Cố vấn của bọn em, thầy giáo Ngụy, cũng có thể chứng minh điều đó."

Thầy giáo trung niên gật gật đầu: "Thầy sẽ đi hỏi thầy Ngụy."

"Đơn dự tuyển này của bọn em, được định là sơ thảo vào sáng thứ bảy, tối hôm đó đã giao cho cô giáo hướng dẫn- cô Trương, xin cô giúp chúng em sửa lại nó."

Lâm Oánh Oánh tiếp tục nói: "Hôm chủ nhật cô giáo Trương đã tìm chúng em, nhắc đến một vài vấn đề, bảo chúng em tiến hành sửa chữa. Bản thảo cuối cùng đã được ấn định vào ngày thứ ba, ngày thứ tư liền giao cho cô ấy."

Cô ta nói: "Lúc đó giáo viên thu nhận cũng là thầy, em vẫn còn nhớ lúc đó thầy đã khen cách nghĩ của chúng em rất hay, mới năm hai mà đã có ý tưởng xuất sắc như vậy."

Thầy giáo trung niên gật gật đầu: "Thầy vẫn nhớ."

Sinh viên năm hai nộp dự án cho trường học không có nhiều.

Hơn nữa dự án này là mở ra cho toàn trường, bất cứ học viện nào, bất cứ sinh viên của chuyên ngành nào cũng đều có thể nộp.

Trách nhiệm của người thầy giáo này chỉ là đăng ký dự án cho sinh viên y học, có thể nhận một hai đơn đăng ký mỗi ngày.

Lâm Oánh Oánh nói đến việc này, ông ấy thực sự nhớ rất rõ.

Tần Tịch quay đầu nhìn người bạn học của mình.

Mặc dù đối phương không nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô đã đại khái đoán được vì sao giáo viên lại kêu họ đến đây rồi.

Cô quay đầu, cùng với Âu Dương Nguyệt, Đường Lăng mấy người liếc nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn ra được sự nghi hoặc và kinh ngạc——

Đề tài của Lâm Oánh Oánh, chẳng lẽ lại trùng với các cô?

Nhưng mà việc này không thể nào a.

Tần Tịch suy tư nhìn Lâm Oánh Oánh.

Cô đã sống ở thế giới này hai kiếp rồi, đây là kiếp thứ ba.

Mặc dù hai lần trước đều còn trẻ mà đã chết oan uổng.

Nhưng tốt xấu gì cũng sống đến 25- 26 tuổi, cũng là bảy tám năm sau rồi.

Khoa học công nghệ hiện đại phát triển vô cùng nhanh chóng, y học cũng không ngoại lệ.

Mặc dù hai kiếp trước Tần Tịch đã thay đổi chuyên ngành, sau này rời bỏ y học.

Rốt cuộc thì đây ngành học cô thật sự yêu thích, cô vẫn luôn quan tâm đến sự tiến bộ của kỹ thuật y học.

Cho nên đề tài lần này cô chọn để nộp dự án, chính là liên quan đến mã hóa DNA.

Hiện tại đó là một hướng đi trì trệ không có phát triển, là phương hướng ít được lưu ý đến.

Nhưng Tần Tịch biết rằng trong năm năm sau, sẽ có càng nhiều người đầu tư vào nghiên cứu.

Một lượng lớn tiền bạc, nhân tài, cò có hỗ trợ kỹ thuật sẽ được đầu tư vào đó, sẽ khiến cho lĩnh vực nghiên cứu này đạt được sự phát triển nhanh chóng, không ngừng mở rộng, tiến bộ.

Cuối cùng mang lại một sự thay đổi lớn trong lịch sử y học.

Mặc dù hai kiếp trước lúc Tần Tịch chết sự thay đổi này vẫn chưa có xảy ra, nhưng mà đã có thể dự đoán, sẽ là một tương lai tươi sáng.

Cho nên sau khi trọng sinh lại nghe đám người Đường Lăng nói về việc nộp dự án, cho nên cô gần như trong vô thức chọn phương hướng này.

Là những sinh viên mới bước vào năm thứ hai, các cô không có biện pháp làm những nghiên cứu nâng cao và khó hơn.

Nhưng phương hướng lớn thì không có sai.

Ánh mắt Tần Tịch bình tĩnh nhìn Lâm Oánh Oánh.

Lớp của Tần Tịch có bốn mươi lăm người.

Người bạn học này của cô, thành tích xếp hạng trên lớp có lẽ là tầm khoảng thứ hạng 15- 16.

Chỉ là sau khi Lâm Oánh Oánh bắt đầu yêu đương, tâm tư đặt vào chuyện học hành rõ ràng đã ít đi.

Hầu hết thời gian đều bận hẹn hò với bạn trai của mình, làm gì có nhiều thời gian mà đọc sách chứ.

Lâm Oánh Oánh vẫn không nhìn Tần Tịch, tiếp tục nói: "Thưa thầy, dự án này là thành viên của nhóm chúng em, đã mất cả một kỳ nghỉ hè, đọc rất nhiều sách và tạp chí mới nghĩ ra được."

Cô ta đứng thẳng lưng: "Nhưng mà Tần Tịch, ngay lúc chúng em ấn định bản sơ thảo, cô ấy còn đang bận chuyện thay đổi chuyên ngành, em nghe thầy Ngụy nói thứ sáu cô ấy mới rút lại đơn xin đổi chuyên ngành, bản dự tuyển đó làm sao có thể hoàn thành được, chẳng lẽ trong một đêm có thể làm ra được sao. Cho nên... "

Lâm Oánh Oánh quay đầu khinh miệt liếc nhìn đám người Tần Tịch, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Em cho rằng, bọn họ chính là người đã ăn cắp đề tài của chúng em."

"Mẹ kiếp!" Âu Dương Nguyệt nghe đến đoạn cuối, không tự chủ được mà buột miệng nói: "Chúng tôi đang ăn cắp đề tài của cô?! Lâm Oánh Oánh, cô có còn cần thể diện không ?!"

“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh cũng không nhìn Âu Dương Nguyệt, tiếp tục nói: “Thầy cũng nói rồi, đề tài của của hai nhóm chúng ta rất giống nhau, điều này gần như có thể tạo thành đạo văn. Những gì chúng tôi nên nói cũng đã nói rồi, hơn nữa chỗ này tôi còn có, thời gian ấn định bản sơ thảo của chúng tôi, là vào buổi sáng thứ bảy lúc 10 giờ. "

“Ở đây chúng tôi cũng có.” Âu Dương Nguyệt nói ngay lập tức: “Trong ổ USB của tôi cũng có thời gian ấn định bản sơ thảo của chúng tôi, thật là ngại quá, vừa hay so với các người sớm hơn vài giờ, nó được ấn định vào thứ bảy lúc ba giờ sáng. "

Cô vừa nói vừa lấy USB của mình qua.

Ngày hôm đó đi đến khu đô thị ăn cơm, không ai nghĩ đến việc ấn định nộp dự án.

Tần Tịch và các cô đều không có mang theo máy tính hay ổ USB, chỉ có Âu Dương Nguyệt là có một ổ USB hiệu Swarovski.

Đó là một trái tim pha lê rất đẹp, còn có thể mang theo bên người.

Cho nên lúc đó đơn dự tuyển đã được sao chép trên ổ USB của cô ấy.

Âu Dương Noãn sờ sờ túi xách cả nửa ngày, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi: "Ổ USB của tớ đâu mất rồi!"

Lâm Oánh Oánh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Trùng hợp như vậy sao?"

“Cô đừng có đắc ý.” Âu Dương Nguyệt hít sâu một hơi, “Máy tính ở ký túc xá của tôi cũng có một bản sao lưu.”

Nói đến đây Âu Dương Nguyệt cũng có chút chần chừ do dự.

Ngày hôm đó sau khi bọn họ trở về, liền bận kiểm tra tư liệu, cho đến ngày hôm sau mới tìm đủ tư liệu, lúc chuẩn bị sửa chữa đơn đấu thầu, mới copy chúng từ trong ổ USB qua máy tính của cô.

Về thời gian, nhật định là muộn hơn so với đám người Lâm Oánh Oánh.

Lâm Oánh Oánh không ngừng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nguyệt, thầy cô do dự, lập tức nói: "Trong máy tính của cô cũng có? Thời gian sớm hơn chúng tôi sao?"

Âu Dương Nguyệt quay đầu nhìn Tần Tịch.

Tần Tịch nhìn cô ấy khẽ lắc đầu.

Cô tiến lên phía trước một bước, nói với thầy giáo: "Thưa thầy, em có thể xem đơn dự tuyển của Lâm Oánh Oánh được không ạ?"

Thầy giáo trung niên gật gật đầu, đưa cho Tần Tịch một tờ đơn dự tuyển đã in sẵn.

Tần Tịch nhận lấy xem qua, lập tức hiểu rõ.

Đơn dự tuyển của đám người Lâm Oánh Oánh, đề tài của bọn họ chỉ kém đề tài của các cô hai chữ, có thể nói là hoàn toàn giống nhau.

Cô thuận tay lật tiếp trang ở bên trong, tính sáng tạo mà đối phương lựa chọn quả nhiên cũng giống với cái của các cô.

Trong chốc lát vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Tịch.

Vốn dĩ cô còn cho rằng, nói không chừng là trùng phương hướng nghiên cứu.

Bây giờ có vẻ như, chắc chắn bọn Lâm Oánh Oánh đã làm cái gì đó.

Tần Tịch quay đầu nhìn ba người trong ký túc xá của mình, quai hàm nhíu chặt, đem đơn dự tuyển trả lại cho thầy giáo.

“Bây giờ.” Thầy giáo liếc nhìn Tần Tịch một cái rồi nói, “Hai bên các em đều chọn cùng một hướng dự án, đều là dự án mà sinh viên năm hai rất khó nghĩ đến. Hơn nữa trình độ như nhau, cho nên thầy có lý do tin rằng, trong dó có thể tồn tại hành vi sai trái trong học tập. ”

Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng mà các em là sinh viên y khoa, sau này các em sẽ phải chịu trách nhiệm về tính mạng của con người. Dù là giáo viên hay nhà trường thì cũng phải đề phòng nghiêm ngặt, kiên quyết ngăn chặn hành vi giở trò bịp bợm này xuất hiện. Cho nên …… "

Thầy giáo khẽ thở dài: "Bây giờ các em tự mình nghĩ biện pháp chứng minh, tính độc đáo của đơn dự tuyển đề án này đi."

“Thưa thầy.” Lâm Oánh Oánh vội vàng nói: “Em đã nói rất rõ ràng về thời gian nộp đơn đề nghị của chúng em. Vốn dĩ em còn nghĩ, có lẽ là ý tưởng của Đường Lăng, hoặc là Âu Dương Nguyệt, Kiều Sơ Hạ. Nhưng mà nếu Tần Tịch đã là người chủ trì dự án này, vậy thì người đưa ra ý tưởng chắc chắn chính là cô ấy. Như vậy cái đó ... "

Khóe môi của cô ta nhanh chóng cong lên, trong mắt lóe lên một tia đặc sắc: "Trước một ngày chúng em đề nghị ấn định sơ thảo, có người vẫn còn bận rộn việc đổi chuyên ngành cho mình. Dù cho cô ấy có là sinh viên ưu tú nhất trong lớp chúng em, cũng thông minh hơn chúng em rất nhiều. Nhưng mà thời gian một ngày, em thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, cô ấy có thể định ra phương hướng, chọn đề tài, sau đó viết đơn đề nghị. "

“Tần Tịch.” Thầy giáo gật gật đầu, quay đầu nhìn Tần Tịch, “Em có gì muốn nói không?”