Chương 19: Viết Đơn (3)

Anh em Bùi Đức Minh mặt mũi biến sắc: “Con nhỏ này, cô đừng có hù dọa tôi!”

Khương Khê đảo mắt cười, lộ ra mấy phần đắc ý: “Tôi không hù dọa các người, đọc luật pháp thì biết thôi mà, anh thật sự cho rằng cha mẹ phí công nuôi dưỡng các anh hay sao? Làm sao có thể anh nói không phụng dưỡng là bỏ luôn? Đất nước này không lộn xộn như vậy đâu.”

Bọn người Bùi Đức Minh nghi ngời nhìn cô, cũng đã tin bảy phần, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Cha mẹ Bùi vẫn mím môi không nói lời nào.

Họ vẫn có phần sợ hãi trước những lời uy hϊếp của con trai.

Suy cho cùng thì những điều luật mà Khương Khê nói mà kiện bọn họ, ở thôn này, thậm chí là trên thị trấn cũng đều không có bao nhiêu người từng áp dụng, nó quá xa vời.

Họ không có ôm hy vọng gì với luật pháp cả.

Khương Khê cũng biết, sau khi dọa được anh em Bùi Đức Minh, cô kìm nén không cười, thái độ thành khẩn: “Chú, thím, sau khi cháu kết hôn với Bùi Hạ Quân, thì cũng là một thành viên gia đình nhà họ Bùi, phụng dưỡng hai người cũng là nghĩa vụ của cháu, còn nếu sau này cháu thật sự muốn tái hôn, thì những khoản tiền lấy từ nhà họ Bùi cháu sẽ trả lại toàn bộ, lời hứa phụng dưỡng cho hai người cũng tuyệt đối không thay đổi!”

“Tiểu Khê….” Mẹ Bùi thốt lên nghẹn ngào.

Bà bị con trai làm cho tức giận đến đau lòng, không ngờ được giờ một người ngoài nói muốn phụng dưỡng cho họ.

Sắc mặt cha Bùi cũng vô cùng cảm động.

Bọn người Bùi Đức Minh lại không tin, đều thi nhau cười.

Lưu Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Nói thì hay lắm, ai biết được là thật hay giả? Vẫn còn mười mấy năm nữa mà!”

Khương Khê liếc mắt nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Để chứng minh những gì tôi nói là thật lòng, cảm phiền chú thím mời đại đội trưởng, cháu sẽ viết một đơn làm chứng, trắng đen đều viết rõ ràng, sau này nếu cháu không phụng dưỡng cho hai người, không chăm sóc tốt cho Bùi Hạ Quân, hai người cầm đơn đó tới tìm cháu.”



Câu nói cuối cùng thốt ra, cha mẹ Bùi ban đầu chỉ là cảm động thì nghe xong hết sức kinh ngạc.

Bọn người Bùi Đức Minh tức giận đỏ mặt, Từ Thúy nhịn không nổi, trực tiếp mắng chửi: “Cô đúng là đồ tiện nhân lừa người…”

“Câm miệng!” Cha Bùi đứng dậy hét một tiếng.

Ông không thèm nhìn con trai con dâu và các cháu của mình, ông chỉ nhìn vào Khương Khê, đôi mắt mờ đυ.c rơm rớm nước mắt, vừa kích động vừa bất an lo lắng: “Tiểu Khê, cháu nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi ạ!” Thái độ của Khương Khê vừa thản nhiên vừa kiên định: “Chú, có đại đội trưởng làm chứng, như vậy thì anh cả anh hai cũng không có ý kiến gì nữa đúng không?”

Vốn dĩ cô muốn ở lại nhà họ Bùi, ngoài việc muốn tìm một nơi thích hợp để sống yên ổn, chính là muốn thoát khỏi những người nhà cực phẩm của nguyên chủ.

Hiện tại có cả hệ thống, cô càng muốn ở lại đây.

Cha mẹ Bùi có ơn với nguyên chủ, giờ còn thu nhận cô cùng với hai em gái, nên phụng dưỡng chăm sóc cho hai người đương nhiên là chắc chắn rồi.

Hơn nữa, hai người sức khỏe tốt, nếu không có biến cố gì xảy ra thì có thể sống thêm mười mấy năm nữa, đến lúc đó sớm đã cải cách đổi mới, môi trường hoàn cảnh cũng thay đổi, cô tin rằng với tầm nhìn của mình, phụng dưỡng cho hai người chắc chắn không khó khăn gì cả.

Có thể dùng cái này đổi lại khiến bọn người Bùi Đức Minh im miệng, cũng xứng đáng.

Sự kiên định của cô khiến mẹ Bùi mặt đẫm lệ, cha Bùi là người sống nội tâm, lúc này cũng không kìm được mà mím chặt miệng, quay đầu đi lau nước mắt, động tác nhanh chóng, quay lại đối mặt với bọn họ là khuôn mặt nhìn thì có vẻ là nghiêm nghị nhưng lại không giấu được kích động và vui mừng trong đáy mắt.

Họ đối với phụng dưỡng tuổi già yêu cầu không cao, về già chỉ cần cho ăn cơm, thỉnh thoảng đến thăm, đến khi họ không hoạt động được nữa thì có thể chuẩn bị quan tài được rồi.

Những người già trong thôn cũng đều sống như vậy, có mắc bệnh nặng cũng sẽ không đi chữa trị, nhưng họ đều sẽ như vậy, rất nhiều người về già không nươi nương tựa.