Chương 26: Sính Lễ (2)

*

Cha mẹ Bùi cảm thán ở nhà chính.

Trong lòng càng xem trọng cô con dâu này, người có tay nghề, dù gặp hoàn cảnh nào cũng không đói chết, chứ đừng nói là biết y thuật.

Trong phòng bếp, hai chị em nhà họ Khương cũng rất ngạc nhiên.

"Chị cả, hồi nãy chị lợi hại quá luôn! Em thậm chí còn chưa nhìn kỹ, cánh tay của Thiết Đản đã khỏi rồi!" Hiện tại Khương Tam Muội sùng bái chị cả nhất trên đời.

Vừa rồi nương Thiết Đản tới đòi bồi thường tiền, cô bé và chị hai sắp bị hù chết!

Hai cô bé ăn ở tại nhà họ Bùi, nếu lại bồi thường tiền, chú thím chắc chắn sẽ tức giận, mẹ ruột các cô bé cũng sẽ tức giận, ai biết chị cả lợi hại như vậy, trực tiếp chữa hết, khiến bọn họ muốn cũng không dám nói gì.

Khương Nhị Muội ăn nói vụng về, đứng một bên liều mạng gật đầu, lửa trong bếp hắt lên mặt cô bé, đỏ bừng, đôi mắt cũng sáng ngời.

Khương Khê giao thức ăn cho bé út đi rửa, cười nói: "Cho nên sau này người khác bắt nạt các em, các em cũng đừng sợ, đương nhiên nếu có thể không đánh nhau thì tốt nhất vẫn không đánh, quần áo bị rách cũng không dễ giặt, có thể trở về nói với chị, chị dẫn các em đi tìm bọn họ, biết không?”

Hai chị em dùng sức gật đầu, thanh thúy đáp: "Biết rồi!”

Khương Khê cười tủm tỉm nhìn các cô, sau đó vụng về xào rau dựa theo các bước trong trí nhớ của nguyên chủ, miễn cưỡng xào xong, trong đó cà rốt còn hơi khét, may mắn không ai ghét bỏ, đều ăn hết.

Ăn cơm xong, mẹ Bùi cầm các thứ cần khi kết hôn mà mình mới mua về, hưng phấn nói: "Ông nó, tới dán chữ hỉ này.”



"Để cháu phụ thím." Khương Khê nhìn đồ phải dán không ít, chủ động hỗ trợ.

Mẹ Bùi từ chối: "Cô dâu phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai rất mệt.”

Khương Khê đành phải đi ngủ trước, ngược lại hai em gái bị bắt hỗ trợ không ít.

Tuy rằng không làm lớn, nhưng nên có đều có đủ.

Chữ hỉ dán đầy phòng, đêm qua hai ông bà đã quét dọn phòng Bùi Hạ Quân, hôm nay dán chữ hỉ lên, trên bàn đặt hai bình nước sôi màu đỏ, chén đỏ.

Cộng với chăn mới.

Đây là thứ mẹ Bùi đã chuẩn bị cho con trai từ lâu, hiện tại mới lấy ra dùng.

Vì thế bà còn bảo cha Bùi chuyển con trai đến phòng mình, người thực vật sẽ không kiểm soát được việc đại tiểu tiện, sợ làm bẩn giường mới.

Chuẩn bị tốt tất cả những thứ này, đêm đã tối hẳn.

Ánh nến chiếu sáng phòng, mẹ Bùi nhìn phòng mới, rưng rưng cảm thán nói: "Tôi không ngờ... Thằng ba sẽ kết hôn như thế này.”

Ai mà ngờ được chứ.

Con trai vốn tốt như vậy, đột nhiên trở thành người thực vật, kỳ thật không khác chết đi lắm, nếu cha mẹ hơi nhẫn tâm chút, có khả năng mặc kệ sống chết của con trai, nhưng bọn họ luyến tiếc.



Cổ họng cha Bùi căng thẳng, ông nghiện thuốc lá không nhẹ, nhưng không tiện hút thuốc trong phòng mới của con trai, ông chịu đựng không nhúc nhích, trong lòng giống như bị kiến bò qua, có vẻ ngứa, nhưng thực tế vừa chua xót vừa đau đớn.

Mãi cho đến cảm xúc lắng đọng, ông mới vỗ vỗ tay bạn già: "Chúng ta đi ngủ đi, thằng ba vẫn còn ở bên kia.”

"Ừm." Mẹ Bùi gật gật đầu, nước mắt cứ thế chảy không ngừng.

Quá tốt rồi, con dâu xinh đẹp thông minh, lại lợi hại, nếu con trai bà khỏe lại, dù tính tình có khó đoán, nhưng có con dâu trông nom, ngày sau nhất định rất rực rỡ.

Chỉ là bà không dám tin tưởng con trai mình có thể tỉnh lại.

Mấy ngày nay, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

*

Ngày hôm sau.

Khương Khê dậy sớm.

Tuy rằng chú rể nằm yên không thể nhúc nhích, nhưng lễ nghi nên thực hiện cũng không thể bỏ qua, nếu không lại xui rủi, cho dù đả kích chống lại cái cũ, có một số thứ khắc sâu trong lòng người đã không thể xóa tan.

Vì thế cha mẹ Bùi mời một em trai họ chưa lập gia đình tới giúp anh trai đón dâu.

Khương Khê cũng bị bắt trang điểm, cô tìm mọi cách ngăn cản, cuối cùng thành công không để mặt mình đỏ như mông khỉ, sau đó thay áo sơ mi trắng và váy dài màu hồng đào do mẹ Bùi tỉ mỉ lựa chọn, trong âm thanh cãi cọ ồn ào của thôn dân, ngồi trên ghế sau xe, được em trai họ Bùi Hạ Quân đèo đi vòng quanh thôn một vòng.