Chương 7: Rời Nhà (3)

Editor: Tulabachu1316

Nói đến của hồi môn, bà vội la lên: “Ôi, thím đi vội quá, không đem theo đồ gì cả, chờ khi quay về, thím sẽ đưa sính lễ qua, anh ba Bùi của cháu có không ít tiền, tam chuyển một vang đều có đủ!”

(tam chuyển một vang: là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, dùng để chỉ bốn món đồ gia dụng mà đất nước này có thể sản xuất vào thời điểm đó và mỗi gia đình đều mong muốn có được. Bốn vật dụng trong nhà là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ)

Bà nói một cách hào phóng, cũng không lo lắng Khương Khê là vì tiền.

Bởi vì nhiều tiền, cũng không so sánh được với cuộc đời của một người phụ nữ, nhất là bà chứng kiến nha đầu này lớn lên, bà tin vào nhân cách của cô.

Nhưng lại nhìn thấy Khương Khê lắc lắc đầu.

Mẹ Bùi vô cùng kinh ngạc.

Khương Khê ôm lấy cánh tay của bà lắc lắc, ngại ngùng nói: “Thím cho cháu những thứ đó, đến lúc cũng bị ông cậu của cháu lấy mất thôi, thím giữ lại mua thuốc cho anh ba Bùi thì hơn.”

Mẹ Bùi thấy ấm lòng, thật sự là một cô gái tốt, bà lại càng cảm động, thế nhưng cũng phải đối mặt với thực tế, đúng như lời Khương Khê nói, cậu của cô không dễ đối phó, mẹ Bùi rất lo lắng: “Như vậy thì mẹ và cậu của cháu chắc chắn không đồng ý, đến lúc đó cháu sẽ bị làm khó.”

“Thật sự là không cần, nếu thím thật sự muốn đưa sính lễ, thì thím giao cho cháu được rồi, còn nếu đưa cho mẹ cháu thì khác nào đưa cho cậu cháu, như vậy cũng không có ích gì cả.” Khương Khê kiên định nói: “Còn việc 2 người bọn họ không đồng ý là chuyện của bọn họ, cháu muốn gả cho ai, bọn họ không quản được, quy định về luật hôn nhân phụ nữ có quyền tự do kết hôn, bọn họ không có quyền ngăn cản.”

Mẹ Bùi lại càng bị thuyết phục, như vậy không sai, nhưng có hai điểm không được, ông cậu của Khương Khê chắc chắn sẽ làm loạn lên, thanh danh của Khương Khê cũng bị ảnh hưởng.

Khương Khê cuối cùng lại cho thêm mồi lửa, cúi đầu thập phần lo lắng: “Hơn nữa đừng nghĩ hiện tại có nhiều tiền, sức khỏe của anh ba Bùi không tốt, về sau sẽ cần rất nhiều tiền thuốc, cháu phải chăm sóc anh ấy, nếu cháu có đi làm thì cũng chỉ có thể lo cho bản thân mình, nên khoản tiền này vẫn nên tiết kiệm 1 chút, những cái gì mà thanh danh không có quan trọng bằng cuộc sống, thím nói xem có đúng không?”

Mẹ Bùi hoàn toàn đồng ý: “Những lời cháu nói đều đúng đạo lý.”



Khương Khê mỉm cười: “Thế để cháu sắp xếp đồ đạc, chúng ta nhanh chóng đi thôi.”

*

Mẹ Khương đi tìm ông cậu, vì hai nhà không cùng một đại đội, nếu đi bộ đi, cả đi cả về mất hơn một tiếng đồng hồ.

Vì thế, Khương Khê vẫn đang tỉ mỉ sắp xếp đồ đạc của nguyên chủ.

Cũng không có nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo, vài đồ sách bút trước đây đi học của nguyên chủ, vài thứ vặt vãnh thêm một cặp sách tất cả đóng gói lại một bọc.

Lúc cô muốn rời đi, ở cửa thò ra hai cái đầu.

Hai đứa trẻ gầy yếu một lớn một nhỏ đáng thương nôn nóng nhìn cô, đứa nhỏ hơn thì thào nói: “Chị cả, chị thật sự muốn đi sao?”

Đứa lớn hơn mắt đỏ hoe, không nói lời nào.

Nhưng hai đứa nhỏ đều tỏ ý trông chờ và không nỡ đối với cô.

Mẹ thì không đáng tin cậy, bọn chúng chỉ dựa vào chị cả bao bọc, chị mà đi rồi sẽ không có ai che chở cho chúng nữa, bởi vì mẹ chỉ thích con trai, bọn chúng không phải con trai, mẹ chỉ thích con trai của ông cậu.

Khương Khê rơi vào trầm mặc.

Cô đối với tương lai của mình rất rõ ràng, dù sao cũng không muốn dây dưa với mẹ Khương và ông cậu của nguyên chủ, thế nhưng hai cô em gái này của nguyên chủ, cô chưa từng nghĩ đến.

Đời trước Khương Khê là con gái độc nhất, không có anh chị em nào cả, cũng không biết phải làm thế nào.