Chương 18: Trù nương (17).

Lâm Đạm mang chậu nham nhĩ ngâm muối thô lần nữa, sau đó tiếp tục việc ngâm phần đồ khô còn lại theo cách riêng của mình, lúc này mới xoay người nhìn tiểu trù sư, chậm rãi nói: “Coi như ngươi thành tâm nhận sai, ta sẽ dạy cho ngươi một món.”

“Hả, ngài nói cái gì?” Tiểu trù sư ngây ngốc nhìn Lâm Đạm, nghi ngờ mình nghe lầm. Lâm chưởng quỹ đồng ý dạy hắn ta phương pháp bí mật sơ chế nguyên liệu đã là quá kinh khủng rồi, làm sao mà còn muốn dạy hắn một món ăn khác? Cách làm một món ăn không phải là đòn sát thủ của mỗi đầu bếp sao, không dễ gì lấy ra chỉ dạy người khác à?

“Ngươi không nghe lầm, ta dạy cho ngươi một món, nhưng ngươi phải nhìn cho cẩn thận.” Lâm Đạm vừa nói vừa vớt con cá chép to đang bơi tung tăng trong thùng, đặt ở trên thớt đập chết.

Thang Cửu hết liếc nhìn nàng lại nhìn tiểu đầu bếp nhìn đến phát ngốc, trong mắt có chút hứng thú.

“Lâm chưởng quỹ ngài từ từ, ta đi lấy giấy bút lại đây!” Tiểu đầu bếp thấy điệu bộ của Lâm Đạm không giống như là nói đùa, vội chạy ra nhà chính cầm một xấp giấy và một chiếc bút lông sói, viết xoạt xoạt —— chọn cá chép to Hoàng Hà thích hợp, ba đến bốn cân……

“Nhớ kỹ chưa?” Lâm Đạm một tay lấy dao phay, một tay xách theo con cá chép to, cười khanh khách chờ tiểu trù sư. Nàng thích người chăm chỉ hiếu học, ngốc một chút không sao cả.

“Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi, Lâm chưởng quỹ ngài tiếp tục đi!” Tiểu đầu bếp cúi đầu khom lưng, thái độ cung kính. Lão chưởng quỹ kia cũng đã nhìn Lâm Đạm bằng cặp mắt khác, lúc này đã chen đến bên cạnh Thang Cửu, nhìn cái thớt gỗ bằng ánh mắt sáng quắc.

Lâm Đạm tiếp tục nói: “Tửu lâu Nghiêm gia mới ra món Cá quế chiên xù ta cũng từng ăn rồi, mùi vị chua ngọt trơn mềm, đúng thật không tồi. Ta dạy cho ngươi món này còn ngon hơn với nhà nàng ta, đều là món ăn có vị chua ngọt, tên là ‘Ngư kim mao sư tử’*.”

*Cá sư tử lông vàng.

Một người gọi là sóc, một người khác gọi là kim mao sư tử, đến tên cũng phải so cao thấp, ngài chắc chắn là không phải đang thi đấu đúng không? Tiểu đầu bếp đang miên man suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc bị kỹ năng dùng dao siêu phàm của Lâm Đạm khiến cho cậu ta quên hết thảy. Chỉ thấy nàng cắt hai ba dao đã mổ cá sạch sẽ, lại thêm hai ba dao nữa đã thái thịt cá hai bên thành lát mỏng, cắt từ đuôi cá đến đầu cá, độ mỏng độ sâu vừa phải, thái hai mặt cá mười tám dao, dao cắt mượt mà liên tục không ngừng, cắt một con cá chép to thành một búp sen, để đuôi cá vểnh lên, “cánh hoa” trắng tầng tầng lớp lớp nở rộ, trông rất đẹp mắt.

Tiểu trù sư tưởng rằng kỹ năng dùng dao thế này đã là quá tuyệt, không ngờ Lâm Đạm lại lấy kéo ra, cắt những miếng cá phi lê hình cánh hoa thành sợi, mỗi miếng cá cắt sáu đến bảy sợi, xếp chồng lên nhau. Một cây xương cá từ đầu tới đuôi đều treo đầy sợi thịt cá, chỉ với tạo hình này cũng đã đủ kỳ lạ. Thịt cá cắt nhỏ như thế, lúc nấu nên làm gì bây giờ? Có chắc sẽ không bị vỡ khi muỗng chạm vào đó chứ?

Tiểu đầu bếp một bên ghi chép một bên lo lắng trong lòng, lại thấy Lâm Đạm bắt đầu làm đánh trứng, sáu cái trứng gà công với nửa cân tinh bột nước và bốn lượng bột mì, bỏ lượng vừa phải vào chung trong nước, trộn thành một hỗn hợp đặc sệt màu vàng, dùng tay giữ kéo sợi ra.

“Lúc đánh trứng chỉ dùng lòng đỏ trứng, không dùng lòng trắng trứng, như thế màu sắc mới đẹp. Tinh bột chỉ dùng tinh bột nước, đừng làm tinh bột khô, nếu không thịt cá sẽ bị sần sùi, tinh bột nước có thể bảo đảm mùi vị nó càng tinh tế và mềm hơn.” Dặn dò một câu đơn giản, Lâm Đạm cùng một tay giữ đầu cá, một tay xách đuôi cá, đặt con cá bị cắt như hoa cúc vào hỗn hợp trứng vừa đánh, ngâm đều, khi nhấc lên, các sợi thịt cá đều dính vào nhau, chảy dịch trứng xuống, trông không được đẹp, nhưng sau khi cho vào chảo dầu chiên thì các sợi thịt cá đều tản ra, mỗi một sợi một sợi dựng đứng lên, trông rất giống một con kim mao sư tử.

Trong tiếng thán phục của tiểu trù sư và lão chưởng quỹ, Lâm Đạm từ từ giải thích: “Khi để toàn bộ sợi thịt cá vào trong dầu, ngươi phải dùng lực lắc vài cái cho từng sợi thịt cá tách ra, sau khi lắc xong hạ đầu cá và hơi nhấc đuôi cá lên, để sợi thịt cá hướng về phía phần đầu, như hình sư tử lông vàng, đây là điểm then chốt để tạo hình. Sau khi cho cá và chảo, giảm độ nóng của dầu xuống, giảm còn sáu phần, độ nóng sẽ được thay đổi nhanh chóng, dùng độ nóng của dầu chiên, như vậy thịt cá mới giữ được hình, lúc này có thể buông tay ra, chiên cả đầu và đuôi cá, dùng muôi trở mặt, tiếp tục chiên một lát nữa có thể vớt ra rưới nước sốt.”

Đừng thấy Lâm Đạm nói rất dễ, thật ra làm rất khó. Về phần thái mỏng thịt cá thành miếng lại cắt thành sợi, cũng đã thử thách kỹ năng dùng dao, càng khỏi phải nói đến phần áo hồ trứng đi chiên dầu, ngược lại phần gia vị là phần đơn giản nhất quy trình. Lúc chiên dầu, tay đầu bếp phải giữ chặt đầu và đuôi cá, để sát mặt chảo dầu sôi, làm cho toàn bộ sợi thịt cá nhúng chìm trong dầu nóng chiên, chiên để định hình, độ nóng này có thể làm tay người ta bỏng rớt một lớp da, nếu không đợi sợi thịt cá chiên hết, món này bị hủy trong chốc lát ngay.

Tiểu trù sư nhìn kỹ tay của Lâm chưởng quỹ, quả nhiên phát hiện ở đầu ngón tay nàng có một lớp vết chai thật dày, đây là chịu đựng không biết bao nhiêu lần dầu nóng mới luyện ra được tay nghề! Nàng nhẹ nhàng lắc cá cắt sợi, trên mặt không hề có vẻ đau đớn, ngược lại còn cực kiên nhẫn và chuyên chú.

Sau khi bỏ toàn bộ cá vào trong chảo, nàng một bên dặn dò tiểu đầu bếp một bên lấy một cái chảo sạch, cho một chút dầu cải vào đảo: “Chờ cá chiên có màu vàng thì ngươi vớt ra, đặt bụng cá xuống đĩa, ta đi làm nước sốt.” Khi nói chuyện, dầu trong chảo đã nóng, nàng tiện tay bóp nát một trái chanh chua, một quả hồng, dùng muỗng lớn khuấy lên, rồi cho đường trắng, giấm trắng, nước, đun cho sệt lại thành nước sốt chua ngọt, sau khi thêm bột vào canh thì rưới đều lên cá thái sợi chiên vàng giòn, thế là xong món ‘Ngư kim mao sư tử’.

Nháy mắt mùi hương chua ngọt xộc vào xoang mũi làm người ta không kiềm chế được mà tiết ra rất nhiều nước bọt. Món này không chỉ có mùi thơm mạnh mẽ mà nước sốt cũng báo đạo hết sức, giống như đầu sư tử lông bờm tán loạn, có cảm giác giương nanh múa vuốt.

“Tuyệt, thơm quá!” Tiểu trù sư nuốt nước miếng ừng ực ừng ực.

“Nếm thử được không?” Ánh mắt Thang Cửu sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Đạm. Cái người này lúc nào cũng sống nội tâm, chỉ khi nhìn thấy thức ăn ngon mới thể hiện ra bản chất cố chấp và tham ăn.

“Nếm thử đi.” Lâm Đạm cầm lấy khăn lông lau mồ hôi.

Tiểu trù sư và Thang Cửu lập tức cầm lấy đũa, chuẩn bị gắp Ngư kim mao sư tử thì thấy lão chưởng quỹ không biết chạy ra khi nào mà giờ lại hấp tấp chạy vào, vội nói: “Không thể ăn, không thể ăn! Thành thân vương tới, chỉ đích danh muốn ăn món các người vừa mới làm xong này! Mau mau mau, Tiểu Đậu Tử, mau mang thức ăn sang đi, đừng để Vương gia đợi lâu!”

Tiểu nhị chui dưới nách Thang Cửu bưng đĩa thức ăn chạy.

Lâm Đạm say mê nấu ăn nên không biết mùi hương nàng làm đã theo cửa sổ bay ra đường cái. Thành thân vương này cùng giống như Vĩnh Định Hầu, đều là người nổ danh sành ăn trong kinh, sở thích là nếm thức ăn ngon, vốn dĩ là khách quen của tửu lâu Kiều Viên, sau khi phụ thân của tiểu trù sư mất đi, ông ta cũng ít đến nữa.

Hôm nay ông ta định đi tửu lâu Nghiêm gia ăn cơm trưa, đi ngang qua tửu lâu Kiều Viên người hầu của ông ta dường như đã nhận hối lộ của lão chưởng quỹ, có vẻ như vô tình đề nghị một câu, nói tửu lâu Kiều Viên mới nhập một lô hàng hải sản cực phẩm mới, có thể đến ăn thử đồ tươi.

Thành thân vương có giao tình với phụ thân tiểu trù sư, thầm nghĩ nếu như thế thì ta đây đi góp mặt chút, đi ăn cũng không sao. Không ngờ bên cạnh có một chiếc xe ngựa đi tới, Cung thân vương thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cười vui nói: “Hoàng huynh, huynh đừng bị mắc mưu, hôm qua ta cũng bị lừa vào như thế, kết quả tay nghề Cầu tiểu tử kia chẳng ra làm sao, nấu không ra mùi vị hải sản, kém xa tửu lâu Nghiêm gia!”

Thành thân vương trừng mắt nhìn người hầu, định rời đi, lại bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm nói không nên, có ngọt, có chua, qua một chốc kết hợp với mùi thịt cá tươi và dầu, quả thực là mùi hương chết người!

“Đây là mùi gì? Đệ ngửi thử, đệ mau ngửi đi!” Thành thân vương lộc cộc bò dậy, thò đầu ra cửa sổ xe, ngửi ngửi khắp nơi giống chó con.

Cung thân vương vừa mới cười đùa tí tửng nói không nên lời, nhanh chóng khép miệng lại, nuốt nước bọt chảy ra ào ạt như suối.

Bị người ta nói toạc ra tâm tư của mình, người hầu lo sợ nói: “Vương gia, mùi hương này đến từ tửu lâu Kiều Viên, có lẽ là trù sư Tiểu Cầu đang nấu ăn.”

“Vào xem!” Thành thân vương ngồi không yên, lập tức nhảy xuống xe ngựa, hai ba bước nhanh chóng vào tửu lâu, không thấy chưởng quỹ ra đón, đành phải cao giọng gọi: “Người đâu, người đâu, người chạy đi đâu hết rồi? Trong bếp nấu món gì đó? Mau mang ra đây cho bổn vương!”

Tiểu nhị vội vàng sắp xếp chỗ ngồi, sau đó chạy vào bếp nhanh như chớp, thuật lại tình hình cho lão chưởng quỹ, lúc này lão chưởng quỹ mới cứu bàn đồ ăn này từ miệng của tiểu trù sư và Thang Cửu ra, vội vội vàng vàng bưng ra tiền đường.

Cung thân vương đã mất niềm tin đối với thức ăn Cầu gia từ lâu, định ngồi trong xe ngựa xem kịch, nhưng không ngờ khi đồ ăn được mang ra, gã chịu không nổi, nhanh chóng rụt đầu về, đứng lên chạy xuống xe, do động tác quá nhanh, đυ.ng vào trần xe, không khỏi có chút choáng váng. Vất vả ôm đầu chạy tới bên cạnh bàn, vừa nhìn thấy bàn thức ăn, lập tức hít một hơi. Thành thân vương cũng mở to hai mắt, hết sức ngạc nhiên.

Bọn họ tưởng rằng ‘Cá quế chiên xù’ của Nghiêm gia đã là kỹ thuật dùng dao xuất sắc, hình dáng, màu sắc, gia vị tuyệt vời, món cá này vừa dọn ra, tức khắc đánh đổ món ăn thần tiên của Nghiêm gia.

Thịt cá được thái sợi mỏng dựng đứng tụ lại về phía đầu cá, hình dáng vô cùng đẹp đẽ độc đáo, dùng đũa tách lớp xốp giòn bên ngoài của sợi thịt cá, để lộ thịt cá trắng mềm bên trong, lập tức có chút dầu chảy ra hòa với nước sốt màu đỏ sền sệt, tươi, mềm, giòn, chua, ngọt, tất cả các mùi vị bùng nổ ở đầu lưỡi, tuyệt vời đến không tả được!

Thành thân vương cẩn thận bẻ gãy một sợi “lông sư tử”, nhanh chóng bỏ vào miệng, hai mắt chớp chớp, mắt thường có thể nhìn thấy được tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên mặt giãn ra, như trẻ ra vài tuổi.

“Ăn ngon không?” Cung thân vương vội kéo tay áo Thành thân vương.

Thành thân vương không để ý tới đối phương, lại tiếp tục bẻ gãy một sợi “lông sư tử” thưởng thức, vừa rung đùi đắc ý, vừa bặm môi, nhìn dáng vẻ trông như thiếu đòn.

“Ấy, huynh nói chuyện coi! Đệ nóng tính lắm đấy!” Cung thân vương vén tay áo lên mắng: “Mắt tiểu nhị ngươi mù à, không thấy bổn vương cũng ở đây sao, làm sao chỉ có một bộ bát đũa thế? Mau mang chén đũa lại đây, mau lên!” Nếu không mang bát đũa tới, ông ta cũng bất chấp cái gì mà phong thái hoàng gia, muốn dùng tay ăn!

Tiểu nhị té ngã lộn nhào mà mang một bộ bát đũa khác đến thì nhìn thấy hai vị Vương gia tôn quý thiếu chút đánh nhau trên bàn, hai đôi đũa ngươi tranh ta, ta tranh người, ai cũng không nhường ai, miệng còn cãi nhau: “Lão Lục, cút con mẹ đệ đi, đây là đồ bổn vương gọi, không có phần của đệ!”

“Hoàng huynh, huynh không trượng nghĩa gì hết! Mọi người đều là huynh đệ, cả một bàn đồ ăn sao huynh ăn hết?”

“Đệ muốn thì tự mà gọi!”

“Gọi thêm một phần phải chờ thêm nửa ngày nữa, đệ ngửi thấy mùi là ngồi không yên được!”

Tiểu nhị thấy tình hình như vậy đành phải chạy như bay vào bếp, bảo Lâm chưởng quỹ nhanh chóng làm thêm một phần ‘Ngư kim mao sư tử’, nếu không hai vị Vương gia thật sự sẽ đánh nhau.

Lâm Đạm cũng không cảm thấy thụ sủng nhược kinh* hay là căng thẳng bất an, thong thả ung dung vén tay áo lên, chậm rãi nói: “Nếu như thế, hôm nay ta giúp người giúp tới cùng, lại bộc lộ trù nghệ cho các ngươi xem.”

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.