Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn lại 11 tiếng đồng hồ trước khi mạt thế đến.

Thời gian địa phương, 17 giờ buổi tối.

Tại Đại học Tây Trì, câu lạc bộ nghiên cứu nông nghiệp của Khoa Nông học vừa kết thúc hoạt động quảng bá mùa thu vào buổi chiều, và vào buổi tối các thành viên câu lạc bộ mời Phương Ương Ương cùng đi ăn ở nhà hàng mới mở gần đó, nghe nói ở đó có rất nhiều món ngon.

Hiện tại, Phương Ương Ương không có tâm trạng đi ăn, cô từ chối lời mời của các thành viên câu lạc bộ, vội vã trở về ký túc xá thu dọn tất cả những thứ mà cô cho là hữu ích, bỏ vào trong ba lô rồi rời khỏi phòng ký túc xá đơn.

Phần lớn thành viên của câu lạc bộ đều là sinh viên Khoa Nông học, một phần nhỏ là những sinh viên từ các chuyên ngành khác có hứng thú tham gia.

Phương Ương Ương là một trong số đó.

Nguyên chủ Phương Ương Ương là sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ hiếm, vào năm nhất, khi câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, cô ấy bị bạn bè đùa giỡn mà gửi đơn đăng ký tham gia vào câu lạc bộ nghiên cứu nông học.

Trong sách không có nhiều mô tả về Phương Ương Ương mà chỉ vẽ nên nguyên nhân cái chết của cô ấy chứ không đề cập đến mối quan hệ xã hội hay nhân duyên của cô ấy. Tuy nhiên, Phương Ương Ương suy đoán, nguyên chủ của cuốn sách này chắc hẳn là một sinh viên năm hai được nhiều người yêu mến. Từ khi xuyên vào sách đến nay, chỉ trong vài giờ cô đã được nhiều thành viên trong câu lạc bộ thân thiết gọi là "Ương Ương" và mời đi ăn tối.

Khi bước ra khỏi ký túc xá, Phương Ương Ương không biết mình nên đi đâu, sau một lúc do dự, cô quyết định tạm thời dành buổi tối ở nhà hàng đó.

Nhà ăn Đại học Tây Trì hoạt động 24 giờ không ngừng nghỉ, phục vụ cho giáo viên và sinh viên làm việc ca đêm hay ôn thi vào ban đêm để khi mệt mỏi có thể có đồ ăn khuya.

Hành lang tầng một của nhà ăn có vòi nước để rửa bát đũa và gương soi.

Phương Ương Ương nhìn vào gương, mãi không thể hoàn hồn được. Vài phút sau, cô bưng nước rửa mặt, dùng khăn giấy lau khô những giọt nước trên má, đôi mày khẽ nhíu lại, trong lòng suy nghĩ.

Nữ phụ pháo hôi "Phương Ương Ương" không chỉ có cùng tên với cô mà còn có gương mặt giống hệt với cô ngoài đời thực nữa.

Bị ung thư nhiều tháng, Phương Ương Ương trải qua thời gian hóa trị trong bệnh viện, uống nhiều thuốc nên dung nhan của cô sớm đã không còn tươi khỏe như bây giờ.

Cô nhẹ nhàng ấn lên da tay, cảm nhận được sự mịn màng chứ không còn cảm giác hồi lại chậm như khi bị phù nề trước đây.

Phương Ương Ương nhắm mắt lại, hít một hơi sâu—xuyên sách, có một cơ thể khỏe mạnh, cô không thể phụ lòng cơ hội quý giá này được mà ít nhất phải sống thật tốt.

Nghĩ như vậy, cô trở lại chỗ ngồi đặt ba lô, lấy điện thoại ra và bắt đầu liên lạc với bạn trai mới của mình là Đậu Thanh.

=

"Không thể nào, làm gì có chuyện ăn may thế, chỉ ra ngoài một lúc mà cậu đã có bạn gái rồi sao?"

Bạn cùng phòng kinh ngạc.

"Đậu Thanh, cậu giỏi quá, tôi cứ tưởng mình sẽ là người đầu tiên trong phòng thoát ế chứ—" Tôn Nghị vẫn đang theo đuổi hoa khôi của lớp từ giường trên nhìn xuống, anh ta là con trai của một gia đình giàu có ở địa phương, giàu đến mức mỗi học kỳ thay ba chiếc Cayenne, thường xuyên mượn bài tập của học bá Đậu Thanh để chép lại. Về trí tuệ, anh ta cũng không hề kém, dù sao anh ta cũng tự thi đỗ Đại học Tây Trì, nhưng lại có tính lười biếng, theo lời của anh ta—nhà tôi giàu thế nên tôi có học giỏi hay kém cũng không ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản trong tương lai, không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân làm gì cho mệt.

"Là cô nàng nào bị cậu cưa đổ đấy?"

"…" Đậu Thanh không nói một lời nào, ngồi trước máy tính bắt đầu gõ phím.

Một người bạn cùng phòng khác trêu chọc: "Đậu Thanh bắt đầu làm việc rồi hả?"

Đậu Thanh "ừ" một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »