Chương 37

Hiện tại để những người còn lại phối hợp mở đường, ít nhất có thể chống đỡ tang thi, nhưng đám gián biến dị kia hoàn toàn không có cách nào chống đỡ, bọn họ chết không sao, nếu giáo sư Sở xảy ra chuyện thì đó mới là tổn thất lớn của căn cứ.

May mà trong phạm vi mấy dặm không có nhiều tang thi kéo đến, rất nhanh cửa biệt thự đã mở ra một con đường máu, đồng thời trong biệt thự cũng trào ra biển gián biến dị.

Đại tá sắc mặt thay đổi, nhìn Sở Thanh một cái, đột nhiên đẩy ông lão về phía trước, "Đưa giáo sư đi trước, chỗ này tôi chặn lại, nhớ nhất định phải đảm bảo an toàn cho giáo sư!"

Sở Thanh không chút do dự, kéo ông lão nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, phía sau không chỉ có tang thi đuổi theo mà còn có từng trận tiếng hét chói tai, không cần nghĩ cũng biết đó là âm thanh gì.

Không có chìa khóa xe, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, may mà vùng ngoại ô xung quanh không có tang thi, mượn ánh trăng yếu ớt, dần dần bọn họ đã thoát khỏi đám tang thi đuổi theo phía sau.

Lo lắng ông lão tuổi cao sức yếu, Sở Thanh chỉ có thể tìm một tòa nhà bỏ hoang để nghỉ ngơi trước, xung quanh một mảnh yên tĩnh, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, còn mơ hồ truyền đến tiếng nức nở của Lâm Chi Chi.



Không chỉ vì cái chết của những người đó mà cảm thấy bi ai, còn có một loại mê mang về sự sống nhỏ bé đến vậy.

Đưa cho ông lão một chai nước, Sở Thanh chậm rãi nói: "Không biết những con gián kia còn đuổi theo hay không, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Giáo sư Sở ho mấy tiếng, vừa chạy quá gấp, cả người thở không ra hơi, lại móc ra một lọ thuốc từ trong túi, sau khi ăn hai viên thuốc thì cả người mới khá hơn một chút.

Nghĩ đến vì mình mà chết nhiều người như vậy, ông thở dài nặng nề, hốc mắt ươn ướt, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Tôi không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể đi."

Một người trẻ tuổi còn chưa chống đỡ được việc chạy đường dài, huống chi là một ông lão bảy mươi tuổi, Sở Thanh nhíu mày khó xử.

"Tôi cõng giáo sư." Đàm Tri đột nhiên lên tiếng.