Chương 8

Editor: Typard

Beta-er: Hằng Lê


Toàn bộ người trong quán cà phê cũng nhìn Vân Yên.

Vân Yên muốn đổi ý cũng

không

được, nhắm mắt

đi

tới, ngồi xuống ghế đối diện

hắn, rũ mắt sửa sang lại làn váy.

Tên đàn ông ngả ngớn tựa lưng vào ghế ngồi,

không

tháo khẩu trang cũng

không

tháo mũ xuống, thờ ơ liếc nhìn

cô.

“Nửa tháng này em

đi

đâu vậy?

không

nhận điện thoại,

không

trả lời tin nhắn, sao thế? Vẫn còn tức giận à?”

Tức giận á?

Gương mặt Vân Yên đầy

sự

mờ mịt.

“đã

nói

rồi

anh

và Hạ Thanh

không

có gì, đề tài là do tổ biên kịch mang lên. Chính em cũng làm nghề này, sao

không

thể hiểu cho

anh

hơn chứ.”

Kết hợp với bộ đồ này của người đàn ông, Vân Yên hiểu, tám phần là

hắn

cũng là

một

ngôi sao sáng. Gần đây có scandal với người tên là Hạ Thanh, nên nguyên chủ ghen.

Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người

không

phải là người theo đuổi và bị theo đuổi sao, vậy

thì

là gì?

Tên đàn ông

không

cho



thời gian suy nghĩ, nhìn



cứ im lặng, hơi nóng nảy, giọng nam mang theo giễu cợt: “Hơn nữa, hơn nửa đêm em lên xe chủ tịch Trầm, em giải thích với

anh

thế nào? Đừng

nói

với

anh

là em có thể diễn phim của đạo diễn Trương nhờ vào thực lực.”

Chuyện này trong truyện có đề cập tới. Trước khi tiểu minh tinh gả vào nhà họ Trầm bị chủ tịch Trầm nhét vào đoàn làm phim ‘Đại Oản Vân Tập’, diễn

một

nhân vật bình hoa. Dù phân cảnh

không

nhiều, nhưng hậu kỳ bộ phim này bùng nổ oanh tạc, ngay cả tiểu minh tinh cũng được hot lây đôi chút, nhưng là vì kỹ thuật diễn xuất quá kém nên bị mắng té tát.

Lúc này

trên

ti vi phim mới chiếu hai tập, cuối tập hai Vân Yên mới lộ mặt. Vì là phim cổ trang, phong cách

không

giống



bình thường, rất nhiều người biết



không

nhận ra được.

Nhưng Vu Tử Kiệt và Vân Yên quen biết hơn mười năm, từ

nhỏ



đã

theo đuổi

hắn, sau khi lớn lên

hắnvào showbiz

thì



cũng vào, hai người còn đầu quân vào cùng

một

công ty. Gương mặt đó của

cô,

hắnkhông

thể quen thuộc hơn được nữa, nhìn vẻ ngoài của diễn viên, quả nhiên là

cô.

Hồi đó vì chuyện của Hạ Thanh mà Vân Yên chiến tranh lạnh với

hắn,

hắn

cũng lười để ý

cô, dù sao cũng chỉ là cái lốp xe dự phòng,

không

có cũng chẳng sao. Hạ Thanh

không

giống vậy,

đang

lúc hot, ma sát tạo nhiệt độ với



ta,

hắn

tăng

không

ít fan đó.

Vừa nhìn thấy phim

trên

ti vi, Vu Tử Kiệt lại thay đổi ý định. Đây chính là đạo diễn Trương – Trương Duệ Thành đó, phim của ông ta nâng đỡ bao nhiêu người mới nha, hơn nữa nhìn thế trận này, Vân Yên là

một

gương mặt mới, trong đó

không

thể thiếu chút chuyện mờ ám.

hắn

không

thèm để ý bên trong đó có mờ ám gì, thứ

hắn

để ý là độ hot của Vân Yên trong tương lai. Nếu



đột ngột nổi tiếng,

hắn

cũng được thơm lây.

Nghĩ tới những thứ này,

hắn

miễn cưỡng dịu giọng: “Được rồi, chuyện

đã

qua

thì

cho qua

đi,

anh

khôngtruy cứu. Em hiểu chuyện

một

chút, thông cảm cho

anh,

anh

và Hạ Thanh

thật

sự

không

có gì.”

một

mình

hắn

nói

trái phải hết rồi, Vân Yên còn có thể

nói

gì đây. Im lặng hai giây, khô khan ồ

mộttiếng.

Hai ly cà phê

trên

bàn, từ đầu đến cuối

không

ai uống.

Vu Tử Kiệt nhìn đồng hồ, phải

đi

rồi. Trả tiền, thấy bộ dạng Vân Yên

không

mặn

không

nhạt, thu lại bước chân,

không

quá tình nguyện

nói: “Được rồi, đưa em về nhà nhé.”

Vân Yên

đang

rầu

không

biết làm sao tìm được nhà, nghe

hắn

đề nghị. Lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay: “Phiền

anh

rồi.”

Nhìn trong mắt Vu Tử Kiệt,

thì

cho là chuyện này

đã

được cho qua, Vân Yên vẫn

sẽ

thích mình như trước, nên trong lòng yên tâm.

Bởi vì

không

phải là đại minh tinh,

không

cần tính riêng tư bí mật, huống chi cũng

không

có tiền, nên nguyên chủ mướn

một

căn phòng ở tiểu khu cũ kỹ của khu dân nghèo.

Vu Tử Kiệt

không

muốn

đi

vào, tới cửa

thì

vội vã rời

đi. Vân Yên lục túi đeo lưng,

không

tìm được chìa khóa, cũng

không

vào được, nên ngồi xe buýt về khách sạn

nhỏ.

Tới cửa, nhớ ra

đã

hứa mua đồ ăn vặt cho Trầm Ám, nên đến siêu thị mua ít đồ trẻ con thích cho

anh. Lúc này điện thoại vang lên

một

lần,

một

tin nhắn đến, người gửi là chị Chu.

Vân Yên vừa mở tin nhắn, vừa đẩy cửa phòng, cũng

không

ngẩng đầu lên: “Trầm Ám, tôi

đã

về rồi.”

không

có tiếng ai đúng như trong dự liệu.

Chị Chu nhắn tin,

nói



một

chương trình mời



làm khách mời kỳ mới, muốn



chuẩn bị

thật

tốt, ngày mai trợ lý của chị ấy

sẽ

đến đón

cô.

Hóa ra chị Chu là người đại diện.

Nếu



có người đại diện, sao chủ tịch Trầm lại

nói

sau khi sinh đứa bé

sẽ

sắp xếp người đại diện cho

côchứ?

Trong đầu Vân Yên nghi ngờ, suy nghĩ

một

chút, rồi thả đồ xuống trả lời: “Được, em biết rồi.

Cất điện thoại di động,



lại kêu Trầm Ám: “Trầm Ám, Trầm Ám, nhanh xem tôi mua cho

anh...”

Ngẩng đầu lên, cả căn phòng

không

có Trầm Ám. Túi sữa màu vàng nguội ngắt đựng trong bị nylon tùy ý vứt xuống đất, lúc



đi

còn bao nhiêu túi,

thì

bây giờ còn bấy nhiêu.

Lúc Vân Yên chạy ra ngoài cũng

không

đóng kín cửa, hỏi lễ tân, lễ tân có ấn tượng rất sâu với hai người bọn họ, lúc Trầm Ám rời

đi

vừa vặn chú ý đến, vì vậy chỉ hướng cho Vân Yên.

Vân Yên cảm ơn, chạy theo hướng



ấy chỉ,

không

ngừng gọi tên Trầm Ám.

Nhiệt độ mùa thu ở thành phố phía Nam chênh lệch lớn, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, Vân Yên đội nắng,

không

để ý hình tượng

đi

vào các con hẻm

nhỏ, trong miệng kêu tên Trầm Ám.

Cuối cùng



tìm được Trầm Ám ở bờ sông. Bên cạnh Trầm Ám có ba người to con đầy cơ bắp,

mộtđám hung thần ác sát. Dù Trầm Ám

không

lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng bị vây ở giữa, vừa nhìn

đã

biết là

đang

bị bắt nạt.

Lửa giận của Vân Yên phừng lên, giống như

một

viên đạn lao thẳng về phía trước, quăng

một

tên qua vai, ầm

một

tiếng,

một

tên to con bị quật ngã.

Động tác nhanh chóng khiến người ta

không

kịp phản ứng.

Ngay sau đó tên thứ hai cũng vậy, tên thứ ba

đã

có chuẩn bị,

đang

muốn chủ động tấn công, rắc

mộttiếng, cánh tay bị bẻ cong, đầu gối cũng bị đá

một

cước, kêu thảm té ngã

trên

nền xi măng.

Trầm Ám há miệng

một

cái, muốn giải thích cái gì, thân thể lại bị người ta nhào tới ôm làm lảo đảo lui về sau mấy bước, Vân Yên nhào lên, dang tay ôm chặt eo

anh.

Vải áo ở ngực nhanh chóng bị ướt đẫm,



khóc đến

không

thở được,

thật

giống như mình mới là người vừa bị đánh. Thút thít trách móc: “Huhuhu

đã,

đã

bảo

anh

đừng có chạy lung tung rồi...”

Trầm Ám cau mày, ra hiệu bằng mắt cho ba tên cao to lên, ba người vội vàng bò dậy chuẩn bị chạy.

Vân Yên nghe được tiếng động, đẩy Trầm Ám ra xoay người lại, bị Trầm Ám ôm chặt, lại nhào vào trong ngực

anh.

Ba người kia nhân cơ hội chạy.

Vân Yên tiếp tục khóc: “Huhuhu

anh

không

ngoan,

không

ngoan như thế, tôi, tôi, tôi,

không

nên lo lắng cho

anh

mà.”

Những người

đi

đường xem náo nhiệt, liên tục

đi

qua quan sát, muốn nhìn thử



gái

đánh bại ba người đàn ông lực lưỡng kia có dáng vẻ thế nào.

Ánh mắt Trầm Ám hung ác, cản ánh mắt tò mò, hoặc đầy ý xấu lại.

anh

hơi khom người, tay đặt

trên

ót Vân Yên, ấn

một

cái.

Trán Vân Yên đập mạnh vào vai

anh, thế nên khóc càng dữ hơn, quả đấm nện vào sau lưng

anh: “Hức hức hức

anh

là đồ xấu xa!”