Chương 20: Anh trai tới hướng dẫn em kỹ thuật diễn

Edit: Đậu Xanh

"Cắt!"

Đạo diễn râu quai nón đang định mắng thì Điềm Tửu đã nhảy từ trên lưng Lục Tầm Chu xuống, chủ động nhận trách nhiệm về mình.

"Thật xin lỗi đạo diễn, là do chân Điềm Tửu bị chuột rút." Cô mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn đạo diễn, giọng nói mềm mại làm cho một người thần kinh thô như ông mặt nóng lên.

Đạo diễn ho nhẹ một tiếng: "Nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục."

Nói xong, ông lại hướng tầm mắt về phía Lâm Hoài Nhu: "Có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề." Khuôn mặt Lâm Hoài Nhu tái nhợt, cô ta lắc lắc đầu, còn cố tình nghiêng mặt để cho đạo diễn nhìn đến bên mặt sưng đỏ.

Nhưng dường như đạo diễn không có ý thương hoa tiếc ngọc gì, chỉ một lòng muốn tạo ra bộ phim hoàn mỹ.

Vì thế ông giơ ngón tay cái lên với Lâm Hoài Nhu: "Giới nghệ sĩ cần có người chuyên nghiệp như cô."

Rồi đi về phía Điềm Tửu mà không thèm quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười khen cô gái nhỏ diễn rất tốt.

Lâm Hoài Nhu sờ vào mặt mình, ánh mắt nhìn Điềm Tửu lộ ra một cổ âm trầm, âm thầm ghi lại món nợ này trên người cô.

Lần đầu tiên có người làm cho cô ta phải thiệt thòi lớn như vậy, chỉ có thể nghiến răng nuốt cục tức này vào bụng.

Cô ta nhất định phải dạy dỗ lại con bé Tống Điềm Tửu này.

Nhận thấy được ánh mắt ác ý, Điềm Tửu nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, rồi mỉn cười ngọt ngào, anh mắt trong trẻo như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của cô ta.

Lâm Hoài Nhu cụp mắt, tránh ánh mắt Điềm Tửu.

"Chân của Đường Đường khó chịu phải không? Để anh trai xoa bóp giúp em nhé?" Lục Tầm Chu nhìn về phía Điềm Tửu.

Cô không khách khí đặt chân lên đùi anh, Điềm Tửu dựa theo cảm xúc của Đường Đường trong kịch bản chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, không nói lời nào.

Tay Lục Tầm Chu đặt trên đôi tất trắng, bắp chân tỉ lệ hoàn mỹ, thẳng tắp và mềm mại.

Xúc cảm tốt đẹp giống như trong mơ.

Nhìn cảnh tượng hài hoà này, những người khác cũng không nghĩ nhiều.

Thoạt nhìn Điềm Tửu nhỏ xinh ngây thơ, làm cho lão xử nam Lục ảnh đế đã 30 tuổi một lòng đối đãi dịu dàng, hẳn là không đến mức làm ra chuyện trâu già gặm cỏ non.

Nhưng trên thực tế, con trâu già không có đạo đức này đã để ý đến cỏ mềm Điềm Tửu từ lâu.

Trước mặt mọi người, Lục Tầm Chu vẫn duy trì lễ độ nên có, biểu tình trên mặt giống như đang nhìn một hậu bối tài năng. Chỉ là trong đầu toàn hình ảnh Điềm Tửu nho nhỏ mềm mềm ở dưới thân mình vặn vẹo cơ thể.

Ba lần diễn nhanh chóng qua đi, trên mặt Lâm Hoài Nhu đã sưng lên.

Điềm Tửu liếc nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô gái này thật tàn nhẫn, lại đối diện với ánh mắt tức giận của cô ta.

Tiểu Thuý từng nói, nhổ cỏ không nhổ tận gốc khi có gió xuân thổi sẽ lại sinh sôi nảy nở, khuôn mặt nhỏ của Điềm Tửu nhăn lại, tử hỏi xem có nên gϊếŧ Lâm Hoài Nhu trước khi cô ta ra tay với mình hay không.

【 Ký chủ, gϊếŧ người là phạm pháp 】

Nhận thấy được ý tưởng nguy hiểm của cô, hệ thống kịp thời xuất hiện.

"Điềm Tửu là một con yêu lương thiện, Điềm Tửu sẽ không gϊếŧ người." Cô tự nói trong lòng mình nhưng nụ cười hồn nhiên trên mặt lại nhiều thêm một tia tà khí.

Hôm nay là buổi quay phim khiến đạo diễn râu quai nón hài lòng nhất, bởi vì hiểu quả vượt mức cái ông mong muốn.

"Ngày mai, có cảnh rất khó, lát nữa lão Lục hướng dẫn cô bé kia nhé." Ông vỗ vỗ bả vai Lục Tầm Chu.

Khuôn mặt dịu dàng của Lục Tầm Chu cứng đờ: "Gọi là tiểu Lục." Anh còn tỏ ra ghét bỏ gạt tay đạo diễn trên vai ra.

"A?" Đạo diễn không rõ nguyên do sờ sờ đầu, trước kia ông vẫn gọi như vậy, Lục Tầm Chu chưa từng có ý kiến.

Mắt ông trợn trắng, một người đàn ông 30 tuổi còn nhỏ nữa đâu.

Buổi tối, Lục Tầm Chu cầm kịch bản gõ cửa phòng Điềm Tửu.

"Chú Lục?" Thấy anh, Điềm Tửu còn có chút ngây người.

Tầm mắt Lục Tầm Chu đặt trên áo ngủ trên người cô, đảo qua khe rãnh ngực, cuối cùng dừng lại đôi chân đi dép lông xù của cô.

"Đạo diễn bảo anh tới hướng dẫn em kỹ thuật diễn." Anh chỉ chỉ kịch bản trên tay, tươi cười vô hại.

Lúc này, vừa lúc trợ lý Chử Nguyệt Văn có việc rời khỏi khách sạn.

Cho nên căn phòng lớn như vậy chỉ có mỗi Điềm Tửu.