Chương 28: Người đàn ông không dễ chọc.

Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Chử Tinh Vân có niềm yêu thích sâu sắc đối với bộ ngực lớn của Điềm Tửu vì thế trên làn da trắng nõn tràn ngập vết hôn.

Điềm Tửu mê mang bám vào cổ anh.

Di động trong túi sách bị ném trên bàn làm việc vang lên không ngừng nhưng hai người quên hết tất cả không thèm bận tâm. Cho đến khi tiếng đập cửa không ngừng vang lên, Chử Tinh Vân mới lạnh lùng ngẩng đầu.

Dưới thân đã vận sức chờ phát động nhắm thẳng vào hoa huyệt cô, đang muốn không quan tâm vọt vào rong ruổi, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Chử Nguyệt Văn.

"Chú nhỏ, chú có thấy Tiểu Điềm Tửu nhà cháu không? Cháu không liên hệ được với con bé." Chử Nguyệt Văn ở bên ngoài nôn nóng như mẹ bị mất con.

Tiểu Điềm Tửu rất ngoan, cô không nhận điện thoại, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, mềm mại đáng yêu như vậy, gặp người xấu làm sao có lực phản kháng.

Trong lòng bắt đầu hoảng loạn, Chử Nguyệt Văn tự trách đến trái tim phát đau, đều trách cô ấy tự nhiên muốn Tiểu Điềm Tửu một mình tới gặp chú nhỏ.

Chẳng may, chú nhỏ như sát thần của cô ấy dọa Tiểu Điềm Tửu khóc, chạy ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?

Nghe thấy giọng nói của Chử Nguyệt Văn, Điềm Tửu bình tĩnh lại, hưng phấn nói: "Là Văn Văn!"

Nói xong, cũng mặc kệ Chử Tinh Vân mới đút được cái đầu côn thịt vào, di chuyển thân mình rút tiểu huyệt ra.

Một tiếng 'Ba' vang lên, côn thịt rời đi khiến hoa huyệt co rút lại, hai mảnh thịt trai bao vây che giấu nhụy hoa.

Thấy cô chưa mặc quần áo hẳn hoi mà định chạy ra cửa, Chử Tinh Vân kéo cô trở lại, nhặt quần áo lên ném cho cô.

"Mặc vào." Ngữ khí lạnh lùng che đi dục vọng đang nổi lên.

Chờ hai người ăn mặc chỉnh tề, Chử Tinh Vân mới để Điềm Tửu ra mở cửa cho Chử Nguyệt Văn.

Thấy Điềm Tửu, Chử Nguyệt Văn ôm chặt lấy cô, cục đá mắc trong cổ họng cuối cùng cũng được lấy ra.

"Sao em không nghe điện thoại?" Chử Nguyệt Văn nhíu mày làm vẻ nghiêm túc.

Điềm Tửu há miệng thở dốc, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Chử Tinh Vân đang ngồi nghiêm chỉnh.

Nếu không có bàn làm việc che, khối to căng phồng giữa hai chân Chử Tinh Vân sẽ dễ dàng bị bại lộ.

Cũng may hai người không làm đến cùng, cho nên trong văn phòng cũng không có mùi vị dâm đãng, chỉ có hương hoa đào đang tản ra khắp nơi.

Thấy Điềm Tửu nhìn về phía Chử Tinh Vân, Chử Nguyệt Văn hiểu rõ tính tình chú nhỏ nhà mình, cô ấy khẳng định chú nhỏ đã dọa sợ Điềm Tửu, khiến cô có điện thoại cũng không dám nhận.

"Chú nhỏ, cháu mang Điềm Tửu về trước, cảm ơn chú đã hỗ trợ." Chử Nguyệt Văn vẫy tay, hô to.

Điềm Tửu cũng ngoan ngoãn khom lưng: "Cảm ơn cha nuôi."

"Cha nuôi?" Ánh mắt Chử Nguyệt Văn bỗng thay đổi, kéo Điềm Tửu ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác trừng Chử Tinh Vân.

Vẻ mặt Chử Tinh Vân lãnh đạm không một gợn sóng.

Điềm Tửu gãi gãi đầu: "Văn Văn, em thấy trên mạng nói gọi ông chủ là cha nuôi như vậy tương đối thân thiết."

Nghe cô nói như vậy, cảnh giác trong mắt Chử Nguyệt Văn mới bắt đầu tiêu tan.

"Trên mạng rất nhiều cái nói hươu nói vượn, Điềm Tửu phải học cách phân rõ." Chử Nguyệt Văn xoa xoa đầu cô.

Trong lòng khó thở, cũng không biết kẻ xấu xa nào lên mạng nói linh tinh, làm bạn nhỏ nhà cô ấy hiểu lầm.

Ra khỏi công ty, Chử Nguyệt Văn cũng không đưa Điềm Tửu về nhà mà đưa cô tới hội sở giải trí lớn nhất Kinh thị.

"Để bồi thường vì không đi cùng Điềm Tửu tới công ty, chị sẽ đưa em tới một chỗ rất vui."

Bởi vì cô ấy có hẹn với mấy người bạn cũ, không thể đi cùng Điềm Tửu, trên đường gọi điện cho Điềm Tửu mấy lần mà không thấy ai trả lời nên cô ấy mới vội vàng đi tìm chú nhỏ.

Nghĩ đến nhân mạch cũng khá quan trọng, để Điềm Tửu tiếp xúc dần cũng tốt.

Điềm Tửu xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, cô ấy tin tưởng các cô bạn cũng sẽ thích.

"Cảm ơn Văn Văn." Nghe thấy được đi chơi, ánh mắt Điềm Tửu sáng lên, lúc cười rộ hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện.

Nhịn xúc động muốn ấn cô vào lồng ngực xuống, Chử Nguyệt Văn bắt đầu khởi động xe.

Chiếc xe chạy nhanh như chớp rời khỏi tòa nhà xa hoa, ngừng ở trước hội sở giải trí "Nhân gian ba tháng".

Đang muốn đi tìm phòng mà mấy chị em tốt hẹn trước, ở hành lang, một người đàn ông đi về phía này.

Rõ ràng là khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật, lại cố tình vuốt tóc ra đằng sau tỏ vẻ thành thục.

Nhưng gương mặt kia trắng nõn tuấn tú, giá trị nhan sắc không tồi, cho nên tổ hợp lại cũng hoàn toàn không có vẻ quái dị, ngược lại có một vẻ đẹp khác lạ.

Trên người anh mặc áo hip hop giản dị, bên ngoài khoác áo gió đen dài, khắp hành lang chỉ có anh có một loại khí chất độc nhất.

Chỉ là đi sau anh còn có hai người đàn ông mặc tây trang, đeo kính râm màu đen, vệ sĩ cao lớn, làm cho những người đi bên cạnh có áp lực vô hình.

Thấy người này, người trên hành lang kề sát tường, nói một tiếng: "Tưởng thiếu."

Chử Nguyệt Văn là con cháu xuất thân từ bốn gia tộc lớn, nhìn thấy anh cũng hơi gật đầu tiếp đón.

Chử Nguyệt Văn bĩu môi, trong lòng mắng: Tiểu quỷ giả thâm trầm.

Tưởng gia hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, tuy âm thầm nhưng thế lực bám rễ rất sâu, trong đám người ai dám không cho Tưởng gia vài phần thể diện?

Tưởng Hành Phong lại là con trai độc nhất của Tưởng gia, cũng được xưng là một trong những vị thái tử khó tính.

Nhóm thái tử ở Kinh thị, tự nhiên bao gồm Chử Lăng Thiên ở Chử gia hiện tại đang là thiếu tá, cùng với Nam Cẩn Du yêu nghiệt của Nam gia, còn lại chính là vị táo bạo ở Tưởng gia Tưởng Hành Phong.

Mấy người như Chử Tinh Vân, Lục Tầm Chu, nhưng đều đã ở cấp bậc cha chú.

Nam Cẩn Du này cũng là người nhanh nhẹn, hơn nữa tính tình đối nhân xử thế vô cùng linh hoạt, cho nên có thể chơi cả vòng của Chử Tinh Vân lẫn Tưởng Hành Phong.

Tưởng Hành Phong, tính tình thật sự rất nóng nảy, một lời không hợp thì vén tay áo, chọc không ít thị phi.

Muốn nói sợ hãi, thì người anh sợ nhất chính là thị trưởng trẻ tuổi nhất của Lục gia Lục Kình Thương.

Lục Kình Thương vẫn luôn là thần tượng của Tưởng Hành Phong.

Đừng nhìn bộ dáng chó con này của Tưởng Hành Phong, một khi phát điên bao nhiêu người cũng không kéo lại được.

Ngăn trở tầm mắt của anh nhìn Điềm Tửu, vẻ mặt Chử Nguyệt Văn thâm trầm.

"Văn Văn, anh ta không lễ phép." Điềm Tửu rụt rụt cổ nhỏ giọng nói.

Nếu không phải hệ thống nhắc nhở anh ta là mục tiêu nhiệm vụ, cô sẽ đánh cho anh một trận.

Cô siết chặt nắm tay nhỏ, dáng vẻ tức giận của cô cực kỳ giống chuột hamster đang nhai thức ăn.

Tưởng Hành Phong vừa lúc nghe thấy lời nói của cô, không khỏi nhướng mày, trong mắt nhiều thêm vài phần hứng thú.

Thương Chử Tinh Vân, thịt đến miệng mà còn bị tuột mất!