Chương 41

Cha và mẹ Hoắc không bàn bạc với nhà họ Sở về thời điểm tuyên bố hủy hôn nhưng lại nhận được lời mời ăn tối từ nhà họ.

Vào tối thứ Tư, Hoắc Tử đã tham dự bữa tối của gia đình Sở với bố và mẹ Hoắc.

Hoắc Tử mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà với hoa văn ren rỗng trên vai và tay áo hình lá sen khá nữ tính. Đây là một chiếc váy trông ít vẻ trưởng thành và gợi cảm hơn mà cuối cùng cô đã tìm thấy trong phòng thay đồ.

Cuốn sách mô tả rằng kiểu dáng quần áo ban đầu cô thích mặc là trưởng thành và gợi cảm, màu sắc rất tươi sáng và không phù hợp chút nào. Dù sao, đây là phong cách trái ngược với chiếc váy được mô tả trong sách, nhưng nó trông rất đẹp.

Vì sợ lạnh nên cô còn choàng một chiếc khăn choàng nhỏ màu trắng.

Những người tham dự bữa tối đều là những gia đình giàu có và một phần địa điểm diễn ra trong khu vườn của gia đình Sở. Cha Hoắc vừa đến đã đi trò chuyện với mấy ông bạn già.

"Tiểu Tử, bên ngoài gió lớn. Con vào tìm chỗ ngồi đi. Đừng mệt quá. Mẹ có việc, đi một chút sẽ trở lại.”

Không chờ Hoắc Tử có phản ứng, mẹ Hoắc đã chạy về hướng nào đó rồi lao qua như gà chọi, như sắp đi đánh lộn.

Mẹ Hoắc cũng không có ác ý gì, chỉ là bà mới nhớ ra lần trước mình muốn báo thù…

Gió buổi tối tháng chín rất dễ chịu với hầu hết mọi người, nhưng lại hơi lạnh đối với Hoắc Tử. Cô ấy không định đùa giỡn với cơ thể của mình, liền đi vào trong.

Khu vườn của nhà họ Sở rất rộng, vì thảm thực vật rất cao, che khuất tầm nhìn nên có chút giống như một mê cung.

Cô có thể nghe rõ tiếng người khác đang nói chuyện và cảm thấy họ đang ở gần, nhưng theo những âm thanh đó cô càng ngày càng đi xa hơn.

Khu vườn của nhà họ Sở có phải hơi lớn quá đáng không?

Hoắc Tử đang định gọi cho mẹ Hoắc thì cô gặp một người - Sở Lâm Giang.

Hắn đứng đó một mình, không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cô.

Vậy mà cũng có thể gặp phải.

Hắn sẽ không nghĩ rằng cô đặc biệt đến tìm mình.

Hoắc Tử giải thích: "Mình không phải tới tìm cậu, mình muốn đi vào bên trong nhà nhưng lại có chút lạc lối."

Lúc trước Sở Lâm Giang sẽ cho rằng lời giải thích của cô là khập khiễng, buồn cười, nhưng hiện tại hắn biết, cô nói cái gì cũng là thật.

Trong lòng có một cảm giác khó tả, một cảm giác buồn man mác.

“Sắp đến rồi, đi đến cuối cùng rẽ phải sẽ thấy."

Hoắc Tử quay người rời đi mà không nói với hắn một lời.