Chương 874: Thiếu đốc chủ, nuôi mèo không? (47)

Edit: Snowdrop_88

***

"Thiếu đốc chủ, con mèo nhỏ trong lòng ngực ngươi cùng Ngọc phi nương nương có oán cũ, chỉ sợ còn phải để ý cẩn thận hơn."

Sau khi Biện Hành nói ra Chử Chiêu thế mới biết, hai năm trước đem mèo nhỏ của mình đánh trọng thương thế nhưng chính là nữ nhân kia!

Nàng ta luôn miệng nói yêu mèo, vậy lúc này đây khẳng định nàng ta lòng mang ý xấu!

Tức khắc tim của Chử Chiêu như bị bóp nghẹt!

Nữ nhân kia muốn làm gì?

Tùy tiện mang theo mèo nhỏ tiến cung như vậy có thể xảy ra nguy hiểm gì hay không?

Chử Chiêu theo bản năng liền có xúc động muốn ra cung.

Đường Hoan vươn móng vuốt, gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Thôi bỏ đi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Trên đời này không có sự tình gì dựa vào trốn tránh mà xong!

"Thiếu đốc chủ, ta xem tướng mạo của ngươi hình như có ngưng tụ hung thần chi khí, hẳn là gϊếŧ chóc quá nặng mà tạo nên. Thế gian này có nhân quả tuần hoàn, trong khoảng thời gian ngắn thiếu đốc chủ gϊếŧ chóc quá nặng, chỉ sợ thật mau liền sẽ có hậu quả phản phệ xấu, nên nhanh chóng có tính toán."

Lúc sắp chia tay, Biện Hành thiện ý nhắc nhở.

Hắn vốn không thích xen vào việc của người khác, nhưng hai người cũng coi như có điểm giao tình, thuận miệng nhắc nhở một câu, coi như là làm chút chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.

Chử Chiêu bất quá tự giễu cười.

Gϊếŧ chóc quá nặng, cho nên có hậu quả phản phệ xấu?

"Quốc sư đại nhân cũng đã nói, nếu là nhân quả tuần hoàn mặc dù sớm tính toán cũng không thể thay đổi. Chử Chiêu ta trừ trước đến nay đối với nhân quả không kính sợ lắm, bất quá vẫn đa tạ quốc sư đại nhân nhắc nhở."

"Thiếu đốc chủ quá tùy tính."

"Trước mắt chuyện quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là tìm ra hung thủ phía sau màn sao? Ta đối với hàng yêu trừ ma không quá hiểu biết, việc này khả năng còn phải làm phiền quốc sư toàn quyền xử lý?"

"Được."

Hai cái đại móng heo, ngươi một lời ta một ngữ.

Hơn nữa lại đều là người dung mạo thanh tuấn, bầu không khí hòa thuận như vậy làm Đường Hoan quả thực có một loại...

Cảm giác hai người các ngươi ở bên nhau cũng không tồi.

Aaaaa! Không được, loại ý tưởng này thật sự quá nguy hiểm!

...

Càng tới gần cung điện của khí vận chi nữ, Đường Hoan liền càng run bần bật.

"Miêu ô ~"

Bổn bảo bảo sợ hãi.

Ta thề, lúc này đây nếu ta có thể bình yên vô sự thì ta bảo đảm về sau sẽ không tìm đường chết nữa!

【Cô thôi đi, cô phát cái lời thề này căn bản là không làm được. 】Thống rác rưởi yên lặng nhảy ra, ở trong lòng Đường Hoan thọc một đao.

Ký chủ ngốc bức trước khi chết đều có thể tìm đường chết.

Sao có thể sau khi tránh được một kiếp này về sau liền không tìm đường chết nữa?

Đường Hoan:....

Chử Chiêu đem mèo ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nó, để nó không cần sợ hãi như vậy.

Kỳ thật trong lòng hắn khẩn trương cũng không thiếu so với Đường Hoan.

Khẩn trương! Tuyệt vọng! Phẫn nộ!

Trong lòng giống như bị xé rách một cái miệng to, bên trong có quái vật vẫn luôn kêu gào, từ nay về sau hắn không bao giờ muốn trải qua loại sinh hoạt lo lắng đề phòng này nữa!

Hắn khát vọng quyền lợi!

Hắn nhất định phải bắt được quyền lực chí cao vô thượng, làm tất cả mọi người không thể uy hϊếp hắn!

Mèo nhỏ của hắn dựa vào cái gì mà những quý nhân đó gọi một câu hắn liền không thể không chắp tay nhường ra, đưa vào cung cho bọn họ làm cảnh ngắm?

Lại còn mỹ kỳ danh rằng đây là vinh hạnh của nô tài như ngươi!

Vinh hạnh sao?

Không hề!

Đáy mắt Chử Chiêu vẫn luôn không ngừng tích tụ bão táp.

Trong nháy mắt này hắn vô cùng thống hận thân phận chỉ là một nô tài của mình!

Vô cùng thống hận chính mình bất lực!

Rõ ràng không muốn đặt chân vào cửa cung điện của Ngọc phi, lại không thể không bước vào!

Sớm hay muộn có một ngày!

Sớm hay muộn có một ngày, hắn nhất định sẽ thoát khỏi loại sinh hoạt trước mắt này!

Hắn sẽ đạp lêи đỉиɦ đầu mọi người!