Chương 888: Thiếu Đốc Chủ, Nuôi Mèo Không?(62)

Sở dĩ hắn không mang theo mèo con vào cung, là bởi vì tình hình trong cung rất phức tạp, hắn lại bận rộn, nhỡ đâu có chuyện gì, sẽ không quan tâm được đến nó.

Chờ đến buổi tối có thể nhắm mắt đi ngủ, Chử Chiêu vẫn còn nghĩ đến mèo con của mình.

Nhưng mà Đường Hoan….

Cái đồ không có lương tâm này hoàn toàn không có nhớ đến hắn.

Nằm dài trên mái nhà, một bên nhau cá khô nhỏ, một bên nằm phơi trăng.

Đúng là không thể thoải mái hơn.

Khi Chử Chiêu còn là tiểu đốc chủ, đã có không ít cung nữ chạy tới nịnh nọt hắn, bây giờ, hắn đã trở thành đốc chủ Đông Xưởng.

Hơn nữa còn có công hộ giá vua.

Tân đế dường như còn rất tin tưởng không ai bằng hắn…

Nếu có thể bám lấy hắn, vinh hoa phú quý phải nói là vô hạn!

Đại hoàng tử giống với tiên đế, đó chính là ham mê sắc đẹp, lúc còn là hoàng tử, bên người có chính phi, trắc phi cùng vô số thông phòng!

Những đại nha hoàn bên cạnh những người vợ của hắn vì để bò đến được chức vị này cũng phải trù tính rất nhiều.

Cho nên, khi những cung nữ này vào cung, biết đốc chủ Chử Chiêu không có một cung nữ thân cận nào…

Ngay lập tức trong lòng có tính toán.

Nếu như có thể kéo vị đốc chủ Đông Xưởng này về phe mình, không chỉ chính mình có thể đi ngang trong cung, mà nương nương nhà mình cũng có một trợ thủ đắc lực trước mặt bệ hạ!

Mặc dù người bày là hoạn quan, nhưng hoạn quan thì sao?

Hoạn quan có quyền có thế, đám đàn ông không quyền không thế bình thường kia sao có thể so sánh được!

Hơn nữa….

Làm chuyện đó, không nhất định phải dùng đến cái đó!

Vẻ mặt Đường Hoan.jpg kinh ngạc.

WTF!

Có phải tất cả người cổ đại đều tiến bộ như vậy không?

Cho nên Chử Chiêu vừa nhắm mắt không bao lâu, liền phát hiện có ngưòi bò đến bên cạnh mình….

Một đôi mắt nhu tình nhìn từ đằng sau hắn.

“ Chử đốc chủ, nô tỳ là Hân Nhi đại cung nữ bên cạnh Từ phi nương nương, ngưỡng mộ đốc chủ đã lâu! Nay gió mùa thu rét lạnh, ta lo lắng chăn gấm trên giường đốc chủ quá mỏng, cho nên ta ở đây giúp người sưởi ấm!”

Thanh âm mềm mại, thẹn thùng nữ tính.

Chử Chiêu chưa bao giờ thích tiếp xúc gần gũi với mọi người.

Ngay lập tức nhảy khỏi giường, thuận tiện một chân đem người từ trên giường đạp xuống!

“ Làm càn!!!” Mặt Chử Chiêu đỏ thẫm.

Hắn không ngờ trong cung vẫn có người không sợ chết như vậy, cự nhiên không tiếng động bò lên giường hắn!

Phái người kéo cung nữ kia xuống, Chử Chiêu cũng tỉnh ngủ rồi.

Trong lòng khó chịu vô cùng, vừa tức giận, lại bực tức!

Dù sao cũng không ngủ được, vì vậy chỉ đơn giản khoác áo choàng ra khỏi cung về nhà!

Về phủ nhìn mèo con của hắn, đã không nhìn nhiều ngày, không biết hiện đang làm gì!

Sau khi hồi phủ.

Bỗng nhiên phát hiện, không thấy mèo con trong phòng!

Chính là trên giường, lông mèo rải khắp nơi, một nắm rồi một nắm!

Làm hắn không thể hoài nghi , khi hắn không có trong phủ, có phải có người dám can đảm bắt nạt mèo con của hắn!

Nếu không sao lông lại rớt nhiều vậy!

“ Người đâu?”

Chử Chiêu tức giận gầm lên, toàn bộ phủ bị đánh thức, đèn đuốc sáng trưng!

"A Hoan đâu?”

Thuộc hạ bị vẻ mặt đáng sợ của Chư Chiểu làm cho hoảng sợ, bọn họ đều không dám lên tiếng.

Mèo con A Hoan là bảo bối trong lòng chủ nhân bọn họ!