Chương 7: Vai ác được sư tổ sư đệ tranh nhau tẩy trắng

Biến cố này khiến rất nhiều đệ tử sững sờ, đệ tử rửa mặt tại bờ sông cũng bị giật mình vội vàng lùi về phía sau.

Lâm Quỳnh Nhân không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, nàng ấy nhất thời bị cá ăn thịt người cắn vào cánh tay, mùi máu tan vào trong nước càng khiến nhiều cá ăn thịt người điên cuồng công kích nàng ấy.

Nguyễn Nhứ thấy đúng thời cơ tốt, vội đẩy Úc Yến Sơ ở bên cạnh, nói: "Sư muội bị thương rồi, đệ mau cứu muội ấy đi!"

Úc Yến Sơ bị đẩy một cái, thân thể nghiêng về phía trước, cậu cau mày nhìn Nguyễn Nhứ, thì bắt gặp một ánh mắt mong đợi nhìn cậu.

"Thất thần gì đấy, nhanh lên kẻo muộn mất." Nguyễn Nhứ mím môi ra hiệu Lâm Quỳnh Nhân ở bên kia sẽ không kiên trì được bao lâu.

Úc Yến Sơ nhếch môi dời tầm mắt, đôi mắt nặng nề đi về phía Lâm Quỳnh Nhân.

Cá ăn thịt người vốn khó chơi bởi vì có Úc Yến Sơ gia nhập nên dần bị đánh bại, một tay của thiếu niên cầm thanh kiếm, khí thế nổi bật, không bao lâu sau đã đưa Lâm Quỳnh Nhân ra khỏi nước.

Mà lúc này các đệ tử còn lại cũng hồi thần, nhao nhao đọc khẩu quyết tham gia chiến đấu.

Nguyễn Nhứ đứng trên gò núi nhìn cả người Lâm Quỳnh Nhân toàn là nước run rẩy ở trong lòng Úc Yến Sơ trông rất đáng thương, nàng hài lòng nhếch miệng cười nhẹ.

Thế này cũng coi như bù đắp cho tai nạn ngoài ý muốn trước đó mà nàng đã cướp của Lâm Quỳnh Nhân rồi.

Úc Yến Sơ cởϊ áσ ngoài choàng lên người Lâm Quỳnh Nhân, còn cậu thì mặc áo trong màu trắng quay lại mà không nói một lời.

Lâm Quỳnh Nhân nắm chặt áo ngoài của cậu, thấy cậu rời đi, ngẩng đầu nhìn cậu kêu: "Ngươi làm gì vậy."

Úc Yến Sơ từng bước đi đến trước mặt Nguyễn Nhứ, cả người cậu ướt đẫm nước, áo trong màu trắng dính sát vào cơ thể gầy gò, giữa đôi mắt u ám là những sợi tóc nhỏ giọt nước.

"Sao, tức giận à?"

Bởi vì nàng khiến bảo bối Lâm Quỳnh Nhân của cậu bị thương nên mới tìm nàng tính sổ ư?

"Sao sư tỷ lại làm như thế."

Úc Yến Sơ không ngốc, suy nghĩ một chút là biết ngay Nguyễn Nhứ làm.

Chỉ là cậu không hiểu, cậu không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.

"Không phải đệ nên cảm ơn ta à?"

Nếu không có nàng, bây giờ sao cậu tiếp xúc cơ thể với Lâm Quỳnh Nhân được chứ, chỉ có thể làm chó săn phía sau nàng ấy thôi.

Nhìn dáng vẻ đắc ý chờ được khen ngợi của nàng, Úc Yến Sơ cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn chống một tay lên thân cây bên cạnh nàng, khuôn mặt ướt đẫm đến gần nàng, phả ra hơi lạnh nói:

"Sư tỷ muốn ta cảm ơn tỷ sao đây?"

Tư thế kì lạ này khiến cho khuôn mặt vốn đang đắc ý của Nguyễn Nhứ cứng đờ, nàng dựa vào thân cây di chuyển về phía bên cạnh, né tránh khuôn mặt đang sát lại gần của cậu, vừa tránh vừa nói: "Lâm Quỳnh Nhân đang nhìn ở bên kia kìa, đệ cách ta xa ra một chút."

Úc Yến Sơ nghe vậy thì thọc ngón tay vào vỏ cây, đầu ngón tay trắng bệch: "Nàng ta nhìn thì sao."

Bởi vì lúc nãy chiến đấu, nên hơi thở của cậu có hơi nặng nhọc, hơi thở ấm áp của cậu phả bên tai của Nguyễn Nhứ, khiến vành tai trắng nõn nhuốm một lớp đỏ nhẹ.

Cậu cụp mắt nhìn, chợt vươn một bàn tay khác xóa nắn phía trên vành tai nàng, khϊếp lớp đỏ nhẹ lúc đầu lan ra khắp tai.

"Sư tỷ sợ bị nàng ta phát hiện à?"

Đầu ngón tay của thiếu niên có chút chai sạn, xoa lỗ tai nàng khiến nàng vừa tê dại vừa nóng, nàng hơi nghiêng đầu định tránh động tác của cậu, lại bị cậu di chuyển theo, nàng đành phải đưa tay ngăn động tác của cậu rồi nói: "Chẳng lẽ đệ không sợ muội ấy hiểu lầm à?"

Đôi mắt nàng nhìn cậu sáng đến mức, thậm chí còn có cảm giác hờn dỗi trong đó.

Cậu thở dốc một hơi, nhắm mắt lại kìm nén nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình.

Giờ vẫn chưa phải lúc, không thể nói rõ với nàng được.

Nghĩ vậy, cậu cố nén xúc động muốn hôn lên đôi mắt kia, rút tay trở về.

Khóe mắt của cậu rất đỏ, như thể có một lớp trang điểm mỏng màu đỏ ở khóe mắt.

Nhìn mà... Có vẻ quyến rũ lạ lùng.

Nguyễn Nhứ nhìn một lát, chợt lên tiếng nói: "Chắc đệ không... lại bị phát tác mê huyễn hương chứ."

Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu rất không bình thường, khí chất quyến rũ của cậu đè nén vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, có mùi như một con đọa yêu.