Chương 37: Hắn thật ngạo kiều (37)

Cố Thiển Vũ cảm thấy Tống Nhạc Âm quá rảnh rỗi nên mới có thời gian quan tâm đến chuyện thuốc mới.

Vì để Tống Nhạc Âm bận rộn thêm một chút, Cố Thiển Vũ đưa hình ảnh thân mật của cô ta với Thẩm Thiệu Minh ở thành phố C cho truyền thông.

Mỗi tổng tài bá đạo trong thế giới ngôn tình sẽ đều có một vị hôn thê đến làm nền cho đóa hoa trắng nhỏ đơn thuần vô tội.

Tuy Thẩm Thiệu Minh không phải bá đạo tổng tài, nhưng anh ta cũng có vị hôn thê, Cố Thiển Vũ cũng gửi một bản cho hôn thê của Thẩm Thiệu Minh.

Trong cốt truyện gốc, tình yêu của Thẩm Thiệu Minh với Tống Nhạc Âm bị gia đình phản đối, sau khi vị hôn thê của Thẩm Thiệu Minh biết đến sự tồn tại của Tống Nhạc Âm thì đủ kiểu hủy CP giống như phần lớn các nữ phụ độc ác thế giới ngôn tình, đương nhiên đến cuối cùng cũng không có hủy thành công.

Cố Thiển Vũ cũng không trông chờ vào người nhà cùng với vị hôn thê kia của Thẩm Thiệu Minh chia rẽ anh ta với Tống Nhạc Âm, chỉ cần có thể không ngừng kiếm chuyện với Tống Nhạc Âm, để cô ta không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nghiên cứu của Tống Trình là được.

Nhưng thật ra Cố Thiển Vũ không lo lắng về Tống Nhạc Âm, dù sao cô ta cũng là em gái ruột của Tống Trình, dù khuỷu tay chỉa ra ngoài thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không lừa gạt quá mức hại đến Tống Trình, cô lo nhất chính là lão Mạc.

Lão Mạc là một người vô cùng đa mưu túc trí, nếu ông ta dùng sức mạnh của viện nghiên cứu, ép buộc Tống Trình đưa nghiên cứu thuốc mới cho Thẩm Thiệu Minh vậy thì đau trứng rồi.

Tống Nhạc Âm có thể biết Tống Trình không đồng ý để Thẩm Thiệu Minh giúp anh ta, khỏi phải nói chắc chắn là lão Mạc này nói cho Tống Nhạc Âm, mục đích chính là dùng tình thân uy hϊếp Tống Trình.

Đáng tiếc là Tống Nhạc Âm không thuyết phục được Tống Trình, nhưng Cố Thiển Vũ cảm thấy lão Mạc sẽ không từ bỏ, chắc ông ta còn tiếp tục ra chiêu.

Sau lưng lão Mạc là viện nghiên cứu, mà đằng sau viện nghiên cứu chính là đại lão của Thẩm gia, chỗ dựa quá lớn khiến Cố Thiển Vũ có một loại cảm giác thật đau trứng.

Cố Thiển Vũ đoán rằng lão Mạc có chiêu sau, cô thật sự không nghĩ tới chiêu sau của lão Mạc lại chính là phải mua được cô, cái này thật đúng là ha ha.

Lão Mạc hẹn Cố Thiển Vũ ra ngoài, lúc nói chuyện vẫn luôn ám chỉ dụ dỗ Cố Thiển Vũ.

“Lão Mạc ý của ông là chỉ cần tôi giúp ông trộm số liệu thí nghiệm của Tống Trình thì ông có thể cho tôi một khoản thù lao rất khách quan?” Cố Thiển Vũ nhướng mày.

“Phòng thí nghiệm của Tống Trình là viện nghiên cứu tài trợ, tuy cậu ấy ở nhà làm việc, nhưng cũng là vì dốc sức cho viện nghiên cứu, tôi làm như vậy chỉ là không muốn cậu ấy làm việc quá vất vả.” Lão Mạc hiền lành mở miệng: “Cho nên làm như vậy sao có thể gọi là trộm chứ?”

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Cái cớ này thanh tao thoát tục quá rồi, trộm thành quả lao động của người ta đi lại còn là vì suy nghĩ cho người ta, thật sự mở mang kiến thức rồi.

“Điều này tôi không làm được, tôi là người chăm sóc cho Tống tiên sinh, tôi không thể làm chuyện ngoài việc chăm sóc.” Cố Thiển Vũ mặt liệt từ chối.

Lão Mạc cũng không tức giận, ông ta ha ha cười nói: “Đừng vội, cô về suy nghĩ một chút, nếu cô chịu giúp chuyện này cho viện nghiên cứu là cũng giúp Tống Trình giảm bớt đi một ít gánh nặng, thì gọi điện thoại cho tôi.”

Lão Mạc lấy ra một tấm danh thϊếp rồi đưa cho Cố Thiển Vũ.

“Tình trạng cơ thể của Tống Trình chắc là cô hiểu rõ hơn so với tôi, bất kể là vì lý do công việc hay lý do tình cảm thì chắc cô cũng không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì nhỉ?” Lão Mạc nhìn Cố Thiển Vũ.

Cố Thiển Vũ hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận danh thϊếp của lão Mạc.

Trước khi đi lão Mạc lại nói một câu: “Tiểu Phan à, đúng lúc viện nghiên cứu sinh học của chúng tôi thiếu người, nếu cô muốn đổi việc làm có thể đến bất cứ lúc nào.”

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Vừa cám dỗ tiền tài, lại thu hút lương cao, xem ra lão Mạc này rất coi trọng nghiên cứu của Tống Trình.

Cố Thiển Vũ lộ ra biểu tình rối rắm: “Ông để tôi suy nghĩ lại đã.”

Lão Mạc hiền lành khoan dung mỉm cười: “Không có việc gì, tôi không gấp, cô về suy nghĩ cho kỹ.”