Chương 2: Hạt châu hút máu

"A! Không hổ là địa điểm đi bộ lữ hành tốt nhất a! Không khí thật sự rất tốt!" Dương Cảnh Tuyên đứng ở nơi không có dân cư nhưng lại là nơi có phong cảnh núi rừng tuyệt mỹ, kinh ngạc cảm thán nói.Cây xanh thành bóng da^ʍ, cỏ um tùm, không khí tươi mát, Dương Cảnh Tuyên mở rộng cánh tay làm động tác ôm thiên nhiên.

" Thật yêu nơi này quá đi, không khí cũng thật tốt, nếu ngay từ đầu mình luôn ở đây thì sẽ không bị bệnh đến mệt nhọc đi..."

Nàng tiếp tục đi đến chỗ sâu hơn, hiện tại sắc trời đã có một chút đen nhưng có kế hoạch đi cắm trại ở trong núi rừng nên nàng đều chuẩn bị đầy đủ hết đồ vật như lều trại, thuốc xịt muỗi cùng bột đuổi thú...

Sắc trời dần đen nàng đã không biết đi rất xa rồi, lúc này nàng kinh ngạc phát hiện, cách đó không xa nàng thấy ánh sáng nhỏ bé tỏa ra từ hạt châu nên không chú ý tới dưới chân mình có một cục đá to.

Chỉ nghe thấy " Phanh" một tiếng, Dương Cảnh Tuyên ngã mạnh trên mặt đất, may mà ăn mặc quần áo dài chỉ lộ bàn tay bị té chảy máu, lúc này nàng không rảnh lo té ngã đau đớn bởi nàng thấy sau khi hạt châu nhỏ bé sáng lập lòe ánh sáng dính máu của nàng thì tỏa ra ánh sáng thật lớn lóa cả mắt.

Hạt châu hút máu mình!

Dương Cảnh Tuyên giật mình đứng lên, hung hăng đem hạt châu trên tay mình vứt đi nhưng quăng nửa ngày Dương Cảnh Tuyên phát hiện hạt châu trên tay mình không nhúc nhích, chẳng lẽ mình chưa bị bệnh chết thì đã bị hạt châu kì quái hút máu mà chết sao?!

Dương Cảnh Tuyên sắp tức giận thì hạt châu đình chỉ hút máu, hóa thành một tia sáng tiến vào trong đầu Dương Cảnh Tuyên...

Đau quá... Đã xảy ra chuyện gì vậy...

Dương Cảnh Tuyên chậm rãi mở mắt, hiện ra trước mắt là một căn phòng cũ nát, trong phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ cùng một tủ quần áo gỗ mà thôi.

Mà hiện tại mình đang nằm ở trên giường cộm có chút không thoải mái, Dương Cảnh Tuyên thử ngồi dậy nhưng thân thể giống như bị tổn thương đau đến nỗi làm người căn bản không thể dậy nổi, rơi vào đường cùng Dương Cảnh Tuyên đành phải nâng cánh tay bám vào thành giường để nâng người dậy.

Nhưng vừa mới nâng cánh tay lên Dương Cảnh Tuyên liền sợ ngây người!

Đây là cánh tay của hài tử năm sáu tuổi mà!

Dương Cảnh Tuyên chịu đựng đau đớn khập khiễng đi đến tủ quần áo, bởi trên tủ quần áo có gương, Dương Cảnh Tuyên muốn biết mình biến thành ai, nơi này là nơi nào?!

Trong gương là khuôn mặt nữ hài năm sáu tuổi, nàng mặc quần áo xám xịt, trên mặt còn có rất nhiều vết bẩn, sắc mặt tái nhợt, Dương Cảnh Tuyên lột quần áo ra thì thấy khắp nơi trên cơ thể che kín vết xanh tím lớn bé giống như mới trải qua bị người khác ngược đánh.

Ai nhẫn tâm đối đãi với một hài tử mới năm sáu tuổi như vậy?!

Không được! Mình phải biết nơi này là chỗ nào rồi mới nghĩ cách chạy thoát mới được.

Trong mắt Dương Cảnh Tuyên hiện lên một tia sắc bén, mặc kệ nữ hài tử này là ai, nếu mình đã tiếp nhận thân thể của nàng, vậy thì... chuyện của nàng cũng chính là chuyện của mình, sau khi mình mà biết ai đối xử tàn nhẫn với tiểu hài tử mình nhất định phải báo thù.

Thân thể mới bị ngược đãi có chút không chống đỡ được, Dương Cảnh Tuyên đành phải khập khiễng trở lại giường.

Nằm trên giường nàng bắt đầu nghĩ ngợi, mình vì sao đến được nơi này? Không phải mình đi du lịch sao?

Sau đó té ngã, nhặt một hạt châu mà hạt châu còn hút máu mình.

Nghĩ đến hạt châu kia, Dương Cảnh Tuyên đột nhiên tới một không gian khoảng 200 mét vuông, trong không gian chỉ có con suối cùng thạch đài.

Đột nhiên cảnh tượng biến hóa không dọa đến Dương Cảnh Tuyên, thân là tổng tài tập đoàn vượt quốc, tuy nàng chưa từng gặp sự việc quỷ dị nhưng tố chất tâm lý nàng tuyệt đối là đứng đầu.

Dương Cảnh Tuyên phát hiện trên thạch đài có thứ gì đó, nàng khập khiễng đi qua thấy trên mặt thạch đài có hai cái ngọc hình tròn, cầm trên tay nhìn nhìn cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

Hay chẳng lẽ cái này cũng yêu cầu máu mới phát sinh biến hóa?

Nghĩ xong nàng quyết định thử một lần dù sao mệnh này xem như mình nhặt, nếu thật sự xảy ra sự tình gì cũng không có gì không phải sao?

Dương Cảnh Tuyên đem vết thương trên tay đã kết vảy bẻ ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống, nàng chạy nhanh đem hai khối ngọc dính máu mình.

Quả nhiên! Sau khi dính máu hai khối ngọc đồng thời hóa thành tia sáng chui vào trong đầu, trong khoảng thời gian ngắn, một lượng tin tức khổng lồ làm đầu Dương Cảnh Tuyên đau đớn giống châm thứ gì vào đầu.

Một lúc sau Dương Cảnh Tuyên mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia vui sướиɠ.

Nguyên lai hạt châu mình nhặt được là hỗn độn châu, lúc đầu hỗn độn ra đời một viên vị diện căn nguyên, sau khi ở khai thiên tích địa hỗn độn chân rơi vào một tinh cầu bất kỳ mà tinh cầu kia là địa cầu.

Mà mình may mắn nhặt được viên vị diện căn nguyên này.

Vị diện căn nguyên là cái gì? Nó hội tụ toàn bộ vị diện năng lượng, tùy thân cùng một quyển công pháp tên là 《 hỗn độn quyết 》. Mà chỗ tốt tu luyện 《 hỗn độn quyết 》là trong vòng không gian, trong không gian hỗn độn chi khí không rõ, dùng bất tận, đương nhiên công pháp này không thể tu luyện bên ngoài bởi bên ngoài căn bản không có hỗn độn chi khí.

Mà nước suối trong không gian là linh tuyền tẩy tủy, có thể đem thân thể người đến trạng thái hoàn mỹ nhất.

Đây là tin tức tốt nhất mình biết.

Dương Cảnh Tuyên lập tức cởϊ qυầи áo đi vài bước đến bên cạnh linh tuyền tẩy tủy, chậm rãi đem toàn bộ thân thể vào, vừa mới đi vào Dương Cảnh Tuyên liền phát ra một tiếng rêи ɾỉ vừa lòng.

"Ân...thật thoải mái, thật ấm áp tựa như suối nước nóng." Vừa nói xong Dương Cảnh Tuyên muốn ném cái miệng thối của mình, cái gì mà thật thoải mái thật ấm áp. Đều gạt người.

Nàng cảm thấy thân mình giống như bị mở ra lại khép lại, toàn bộ xương cốt giống như bị đánh nát, nếu có người có thể thấy bên trong hỗn độn châu, toàn bộ thân thể Dương Cảnh Tuyên thấm máu loãng màu đỏ đen, đau đớn làm biểu tình nàng trông rất dữ tợn.