Chương 14

Sau khi gặp Chu Thanh Thanh, Quý Vũ không quan tâm những chuyện này nữa, hoàn toàn chuyên tâm làm việc.

Tài khoản mạng xã hội cô tạo ra, nhờ chia sẻ một số quỹ ngân sách rất tốt nên người theo dõi tăng đến chóng mặt, rất nhanh thu hút sự chú ý của giới tài chính.

Không ít người cho rằng cô có thông tin nội bộ nên muốn hợp tác lâu dài, người của tập đoàn họ Lục cũng từng liên hệ cũng từng liên hệ, nhưng cô đều từ chối hết với lý do tài khoản chia sẻ chỉ để rèn luyện.

Tất cả mọi người đều muốn biết người bí ẩn này là ai, nhưng họ không tra được tin tức gì, vì vậy chỉ có thể mỏi mắt trông mong.

Mặt khác, chuyện Tô Nguyệt trở về nhà họ Tô vẫn đến tai bà Lục. Sau khi biết chuyện, bà cứng rắn yêu cầu cho Lục Thành đưa cô về bằng mọi cách, tuyệt đối không thể để cổ phiếu của nhà họ Lục truyền ra ngoài.

Lục Thành hiểu rõ lợi ích của việc này hơn bà Lục, mà đây không phải là lý do duy nhất hắn muốn Tô Nguyệt quay về, lý do còn lại là, hắn đột nhiên hiểu rõ được tầm quan trọng của Tô Nguyệt.

Trong khoảng thời gian Chu Thanh Thanh đi công tác, một mình hắn trở về phòng cưới, mỗi lần muốn uống nước hay cần đọc một cuốn sách, hắn sẽ vô thức gọi tên Tô Nguyệt.

Sau đó phát hiện cô không ở nơi này.

Từ trước đến này, hắn không biết cà vạt và quần áo không tự động treo lên, máy làm ẩm không khí cũng sẽ không tự động bật tắt đúng lúc, nếu không có Tô Nguyệt, cuộc sống rạng rỡ của hắn đột nhiên mất đi, mà sinh hoạt của hắn cũng trở nên bất tiện đủ đường.

Tô Nguyệt có thể cho hắn những thứ mà Chu Thanh Thanh không thể.

Lục Thành chờ ba ngày sau, rốt cuộc bước vào cửa nhà họ Tô.

“Chà, cậu chủ Lục tới rồi, tới đưa thoả thuận ly hôn à?” Cha Tô không nhịn được chế nhạo khi vừa thấy hắn.

Lục Thành rủ mắt: “Cha, con tới đón Tô Nguyệt về.”

“Anh đừng có gọi tôi là cha, tôi đâu phải cha anh!” Cha Tô chế nạho, “Còn nữa, về nhà nào? Đây chính là nhà của Nguyệt Nguyệt!”

“Cha, con thật lòng muốn đón cô ấy về.” Lục Thành chua xót nói.

Cha Tô lười nói chuyện vô nghĩa với hắn, vì vậy ông yêu cầu vệ sĩ đuổi hắn đi.

Lúc bọn họ nói chuyện dưới lầu, Quý Vũ đang nằm trên giường xem phim với hệ thống, sau khi nghe được tiếng động muốn đi xuống, vừa mở cửa đã thấy Kim Phỉ đứng ngoài.

“Có chuyện gì vậy?” Quý Vũ tò mò.

Kim Phỉ lúng túng cười: “Không có gì, người tới làm phiền thôi, con về phòng đi.”

Quý Vũ thấy dáng vẻ bất an của bà, lập tức hiểu rõ: “Là Lục Thành ạ?”

“…Nguyệt Nguyệt, con không thể mềm lòng, nhà họ Lục bọn họ là hố lửa, con không thể nhảy vào đó lần hai!” Kim Phỉ gấp gáp khuyên.

Quý Vũ bật cười: “Yên tâm đi, không nhảy nữa, cha đuổi hắn đi rồi à?”

“Ừ, đuổi rồi.” Kim Phỉ thấy cô bình tĩnh như vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Quý Vũ biết bà đang lo điều gì, an ủi vài câu xong lập tức về phòng, lại thấy chỉ số thù hận hạ xuống 59%.

“Còn 59%, nhiệm vụ của chúng ta sắp thành công rồi.” Hệ thống chậm rãi nói.



Quý Vũ cười: “Đúng thế, sắp thành công rồi.”

“Nhưng dựa theo tiến độ hiện tại, có lẽ vẫn cần một thời gian dài.” Hệ thống đánh giá.

Quý Vũ nhướng mày: “Chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ.”

“Cô tính làm thế nào?”

Quý Vũ cười thần bí, lấy ra di động nhắn tin cho Chu Thanh Thanh.

Sau khi Chu Thanh Thanh nhận được tin nhắn, nén giận chạy đến gặp Lục Thành: “Anh đi tìm Tô Nguyệt?”

Lục Thành vừa bị đuổi ra ngoài, tâm trạng vốn không được tốt, nghe vậy hỏi lại: “Sao em biết?”

“Cô ta nhắn tin cho em, hỏi anh có bị thương không, anh còn hỏi em làm sao biết?!” Chu Thanh Thanh chất vấn.

Biểu cảm Lục Thành tốt hơn chút: “Cô ấy quan tâm anh?”

Quả nhiên, trong lòng cô vẫn có hắn, chẳng qua bây giờ bị người nhà họ Tô ngăn trở, trong phút chốc không thể trở lại.

Chu Thanh Thanh cực kỳ không ngờ tới Lục Thành chỉ tập trung đến sự quan tâm của Tô Nguyệt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa. Đang định nổi nóng thì đột nhiên để ý ánh mắt không kiên nhẫn của Lục Thành, vì thế chỉ đành nhịn xuống.

Không được, không thể nổi giận, nếu không sẽ đẩy hắn ra xa hơn.

“A Thành, em yêu anh nhiều năm như vậy, em từ bỏ mọi thứ ở nước ngoài để trở về bên anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Vành mắt Chu Thanh Thanh hoen đỏ, “Chẳng lẽ anh đã quên lời ước hẹn trước kia của chúng ta? Anh nói đời này chỉ yêu mình em anh đã quên rồi sao?”

Tuy phần lớn thời gian cô ta đều nhẫn nhịn trước mặt Lục Thành, nhưng dưới đa số trường hợp vẫn luôn có tính cách cứng rắn, hiện tại nũng nịu như vậy khiến tâm trạng Lục Thành cũng mềm theo.

“Anh không quên, anh vẫn chỉ yêu mình em,” Lục Thành buông tiếng thở dài, kéo cô ta vào lòng, “Nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác, chỉ có thể đón cô ấy về nhà, nhưng em tin anh đi, lòng anh chỉ có mình em.”

Chu Thanh Thanh bị hắn ôm vào ngực, ánh mắt loé lên tia châm chọc, hiển nhiên cô ta không tin lời nói suông của hắn. Nhưng nếu cô ta không chủ động ra chiêu, chỉ sợ thật sự phải trơ mắt nhìn Tô Nguyệt trở về làm bà chủ Lục.

Phía bên kia, không lâu sau khi gửi tin nhắn, Quý Vũ đã nhìn thấy Quý Vũ và Lục Thành gặp nhau trên định vị, cô khẽ cười, thầm nghĩ phải làm cách nào để tăng thêm hứng thú.

“Cô muốn ép Chu Thanh Thanh làm gì?” Hệ thống tò mò.

Quý Vũ nhếch môi: “Hình như anh thông minh hơn thì phải.”

Ở chung với cô lâu vậy, hệ thống có thể xác định giọng điệu hiện tại của cô không phải là khen thật lòng, im lặng một lúc mới dứt khoát không nhắc tới nữa: “Tuy tính cách của Chu Thanh Thanh hơi bốc đồng, nhưng chỉ số IQ không thấp, cô ta sẽ không dễ mắc mưu như vậy.”

“Cũng không hẳn.” Quý Vũ mười phần chắc chắn.

Hệ thống vẫn muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ đến việc bị đùa giỡn không tránh khỏi, chỉ đành nhịn xuống.

Chu Thanh Thanh sau khi nhận được tin nhắn vẫn không hề hồi đáp, Quý Vũ cũng không bội, ngày đều cũng đi làm ở công ty họ Tô, đúng giờ về nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gọi nguyên thân của hệ thống ra đi dạo. Cuộc sống còn nhàn nhã hơn so với nghỉ phép.

Hệ thống nhìn bộ dáng thảnh thơi của cô, không nhịn được muốn hỏi cô tin nhắn lần trước gửi đi có tác dụng không, nhưng mỗi lần vừa định hỏi đều bị cô chọc đến mất tự nhiên.



Đúng vậy, là một hệ thống không có tình cảm vậy mà lại cảm thấy ngại ngùng, mà cái cảm giác này gắn vào máy móc lại cực kì tự nhiên. Một cảm xúc khiến cơ khung máy móc của anh nóng lên, anh hơi nghi ngờ mình bị nhiễm virus, nhưng bên này Quý Vũ đang cần mình, anh không thể trở về hệ thống chủ để diệt virus được.

Điều đáng mừng duy nhất là, chỉ cần Quý Vũ không trêu chọc anh nữa thì anh sẽ ổn định trở lại.

Vì vậy, loại virus này không quá mức nguy hiểm…đúng không?

Quý Vũ không biết nỗi phiền muộn của hệ thống, vẫn nhàn nhã đợi, kích động Chu Thanh Thanh hết lần này đến lần khác.

Sau vài ngày chờ đợi không có kết quả, Quý Vũ bắt đầu suy nghĩ xem có phải sắp xảy ra chuyện lớn rồi hay không? Kết quả là chưa kịp cân nhắc kỹ, hot search đã bùng lên.

Sáng sớm, cha Tô ủ rũ cho cô ở nhà nghỉ ngơi, Kim Phỉ cũng cấm cô không cần xem điện thoại, Quý Vũ nhìn phản ứng của bọn họ ngay lập tức đã biết chuyện gì xảy ra, không nhịn được bật cười.

“Chỉ biết cười, có biết…thôi bỏ đi, lên lầu đi, cha sẽ giải quyết chuyện này.” Cha Tô cáu kỉnh nói.

Quý Vũ nhịn cười nhìn ông: “Cha, là chuyện của Chu Thanh Thanh và Lục Thành đúng không?”

Cha Tô và Kim Phỉ không đoán được cô đã biết hết, họ sửng sốt.

“Nguyệt Nguyệt, đừng làm mẹ sợ, con…có sao không?” Kim Phỉ cẩn thận hỏi.

Quý Vũ gật đầu: “Mẹ đừng lo, con không sao, Chu Thanh Thanh là người nổi tiếng, hai người bọn họ cũng không kiêng dè, bị chụp ảnh là chuyện sớm muộn.”

Thấy cô bình tĩnh như vậy, cha Tô thở phào một hời: “Nếu con không buồn thì ly hôn càng sớm càng tốt, đừng có dây dưa kéo dài!”

“Haiz, con biết mà cha,” Quý Vũ vươn vai, “Mấy tin trên mạng trước mắt cha đừng đá động tới, để cho bọn họ tranh cãi một thời gian đã.”

“Không được, bây giờ đi đâu cũng thấy chuyện tình yêu thời cấp ba của hai đứa nó, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến, cha mà mặc kệ thì con sẽ còn bị mắng đến mức nào!” Cha Tô không đồng ý.

Quý Vũ cười đáp: “Bây giờ ảnh hưởng không lớn, đợi bọn họ vui vẻ xong chúng ta xử lý sau.”

Cha Tô rất muốn phản bác nhưng không thể không thừa nhận rằng bây giờ không phải lúc để quan tâm chuyện này.

Hot search vừa bùng nổ, trên mạng lập tức xuất hiện một câu chuyện ngôn tình, cư dân mạng đều bị dắt mũi, ăn dưa đến vui vẻ, nếu bây giờ phản công không những chẳng được gì mà còn gây phản cảm.

Quý Vũ thấy ông im lặng, biết ông đã hiểu tất cả. Vì vậy cô cũng không nói gì thêm, quay về phòng ngủ tiếp.

Một khi tắt điện thoại thì mọi thứ trên mạng đều không ảnh hưởng gì đến cô.

Cô ở nhà nghỉ ngơi năm sáu ngày liền, trong khi đó Lục Thành đã đến rất nhiều lần, nhưng nhất định không lên mạng làm sáng tỏ quan hệ giữa hắn và Chu Thanh Thanh, vừa nhìn đã biết không muốn tách Chu Thanh Thanh ra, muốn đem cô ta về nhà.

Bên nào cũng muốn, gã đàn ông này thực ra cũng không ngốc.

Quý Vũ cực kì khinh thường, đến đối phó cũng lười. Lại nghỉ ngơi thêm vài ngày, mới lười biếng dựa vào người hệ thống, nói: “Đã đến lúc đánh trả rồi.”

Hệ thống bị dựa vào chỉ lơ đẽnh đáp lại, thầm nghĩ hôm nay không bị trêu chọc nhưng cơ thể vẫn trở nên nóng bức thế này?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Quý Vũ: Ừ, tại sao lại thế?