Chương 17

Quý Vũ cười nhạo, chậm rãi đi xuống lầu, đánh giá hệ thống từ trên xuống dưới một lần, tò mò hỏi Kim Phỉ: “Tiêu chuẩn để cha chọn anh ta là gì?”

Ngoại hình của hắn như vậy, ngoại trừ làm con nhà quyền quý thì cũng là một tên công tử bột. Lấy ánh mắt nhìn người của cha Tô, tuyệt đối sẽ không chọn một người đẹp trai như vậy cho cô.

Quá nguy hiểm.

“Kỹ năng của anh Bùi rất tốt, tính cảnh giác cao, quan trọng là biết điều, làm vệ sĩ cho con thì rất thích hợp.” Kim Phỉ cười đáp.

Nghe được câu “biết điều”, Quý Vũ nhướng mày nhìn về phía hệ thống, hệ thống vẫn đang cúi đầu, thế mà trong đầu cô lại vang lên âm thanh.

“Tôi sửa lại trí nhớ của họ một chút.”

Ồ, tuyệt thật.

Quý Vũ nhịn cười hỏi Kim Phỉ: “Nhưng hình như anh ta có vẻ hơi đẹp trai? Bây giờ con đang ở đầu sóng ngọn gió, tốt nhất là tìm người có vẻ ngoài giống mấy vệ sĩ hiện tại, nếu không dễ gây ra bê bối lắm.”

Mặc dù thân phận hiện tại của cô là Tô Nguyệt, nhưng cô vẫn không muốn gương mặt này (hệ thống) xuất hiện trong tin đồn cùng Tô Nguyệt.

Cô không thích.

“Tiểu Bùi rất đẹp trai ư?” Kim Phỉ nhìn Quý Vũ một cách kỳ lạ.

Quý Vũ thấy phản ứng của bà như vậy chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn về hệ thống.

Hệ thống lại lần nữa chột dạ.

“Hình tượng của tôi trong mắt người ngoài, là một người U40 diện mạo bình thường.”

Quý Vũ hiểu rõ: “Anh chuẩn bị kỹ nhỉ?”

Hệ thống im lặng cúi đầu, lỗ tai ửng hồng.

“Nguyệt Nguyệt, con không hài lòng?” Kim Phỉ thấy cô hồi lâu không nói tiếng nào, không khỏi hỏi cô.

Quý Vũ giật mình: “À không, con thấy vậy cũng được.”

“Vậy Tiểu Bùi sẽ canh giữ trước nhà chúng ta, lúc nào con ra ngoài thì cứ đem theo, đừng đi một mình.”

Kim Phỉ vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quý Vũ và hệ thống.

Quý Vũ không nhanh không chậm ngồi lên sô pha, bưng tách trà xanh nhấp một ngụm: “Nói, tại sao lại nhận lời làm vệ sĩ của tôi?”

“Hệ thống có nghĩa vụ phải bảo vệ người làm nhiệm vụ.” Hệ thống nghiêm túc trả lời.

Quý Vũ liếc mắt nhìn anh: “Nói sự thật.”

“…Hệ thống có nghĩa vụ bảo vệ người làm nhiệm vụ.” Vẫn là những lời này, nhưng thiếu đi chút tự tin.

Quý Vũ cụp mắt, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Cho anh cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không nói thật…” Cô nói nửa câu thì im lặng, nhưng ý tứ uy hϊếp trong đó quá rõ ràng.

Người đàn ông trước mắt im lặng hồi lâu mới lúng túng mở miệng: “Tôi không muốn để người khác bảo vệ cô.”

“Vì sao?” Quý Vũ truy hỏi.

“Không thích.”



“Vì sao không thích?” Quý Vũ lại hỏi.

Hệ thống lại không trả lời vì sao.

Quý Vũ cũng không ép buộc anh nữa, chỉ khẽ cười vẫy tay với anh: “Lại đây.”

Hệ thống ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô, quỳ một gối trước mặt cô.

Quý Vũ yên lặng nhìn khuôn mặt anh, tình cảm trong mắt khó mà rạch ròi, hệ thống đối diện với cô một lúc, dần dần cảm thấy máy móc lại bắt đầu nóng lên.

“…Tôi đi xem phòng mình đây.” Hệ thống vội vàng đứng dậy.

Quý Vũ nhìn anh ngại ngùng rời đi, nhịn không được bật cười.

Sau khi hệ thống lấy hình dáng thật tiến vào nhà họ Tô thì không thể tuỳ tiện biến mất được nữa, ba bữa ăn cũng sẽ ngồi vào bàn ăn như người thường, tuy Quý Vũ biết anh không có vị giác.

Dân mạng còn đang xôn xao, Quý Vũ trực tiếp ngăn trở , ăn thì vẫn ăn, uống thì vẫn uống, xem như không có việc này

Cả ngày cứ vậy mà trôi qua.

Hơn mười giờ tối, Quý Vũ đọc sách một lát rồi tắt đèn đi ngủ. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ rất nhỏ, tựa như sợ bị người khác nghe thấy.

Quý Vũ nhăn mày, định đứng dậy đi xem thì nghe được một giọng nói: “Là tôi.”

Cô dừng lại, sau đó dứt khoát đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở, hệ thống lách mình vào bên trong, nhanh chóng đóng cửa lại.

Quý Vũ hơi cạn lời: “Hơn nửa đêm rồi còn lén lút, người không biết còn tưởng anh tìm tôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.”

“…Tôi không muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.” Hệ thống bị cô trêu đến mức câm nín.

Quý Vũ nhún vai, xoay người đi đến ngồi trên sô pha: “Cho nên anh tìm tôi có việc gì?”

“Tôi cần quay lại trong đầu cô để sạc điện.” Hệ thống nghiêm túc nói.

Quý Vũ: “Anh vẫn cần sạc điện?”

Hệ thống cảm thấy lời này của cô có rất nhiều ý nghĩa sâu xa, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Nếu tôi luôn ở trong đầu cô thì không cần sạc, nhưng nếu lấy hình dáng nguyên bản để xuất hiện bên ngoài, thì cần trở về đúng giờ để sạc điện thường xuyên.”

“Không sạc thì sao?” Quý Vũ tò mò.

Hệ thống suy nghĩ trong chốc lát: “Sẽ sập nguồn.”

Quý Vũ cau chặt mày: “Ngày mai anh xin nghỉ việc, sau đó lăn lại vào đầu tôi, không cho phép xuất hiện nữa.”

Hệ thống nhìn cô: “Chỉ cần sạc điện đầy đủ sẽ không sao.”

“Nhưng tôi không muốn anh gặp bất kì nguy hiểm gì.” Quý Vũ nhìn anh.

Trái tim hệ thống dường như bị mũi tên bắn trúng, trong đầu đột nhiên loé lên một hình ảnh, trong ảnh là anh đang điều khiển xe, Quý Vũ ngồi ở ghế phụ. Đối mặt với chiếc xe tải đang lao về phía họ, anh nhoài người bảo vệ Quý Vũ theo bản năng.

“Tiểu Bùi? Cẩu Cẩu?” Quý Vũ búng tay trước mặt anh, khi ấy anh mới ngây ngốc nhìn cô, Quý Vũ thấy anh không nói lời nào, chỉ đành buông tiếng thở dài, “Chỉ vì muốn bảo vệ tôi?”

Hệ thống hoàn hồn: “Ừ.”



“Bình thường anh cần bao lâu để sạc pin?” Quý Vũ hỏi một lần nữa.

Hệ thống: “Nói chung sau lần sạc đầu tiên, cứ cách 48 tiếng sạc một lần là được.”

Quý Vũ cân nhắc một lát: “Vậy thì từ giờ, cách một buổi tối anh cứ đến đây, cố gắng bảo trì trạng thái đầy pin càng nhiều càng tốt.”

Hệ thống suy nghĩ rồi đồng ý.

Sau khi hai người bàn bạc xong, Quý Vũ lười biếng nằm dài trên sô pha, dáng vẻ mặc cho người khác định đoạt: “Đến đây đi.”

Hệ thống thấy cô nhắm mắt, dường như từ trên gương mặt của Tô Nguyệt có thể nhìn ra dáng vẻ thuộc về Quý Vũ, tim anh đột nhiên đập nhanh.

Rõ ràng chỉ trở về trong đầu cô sạc điện thôi nhưng lại khiến người ta mặt đỏ tim đập, mà hệ thống sau khi trở về đầu Quý Vũ, phải thật lâu sau mới nhận ra tim mình đập loạn nhịp.

Anh nhất định phải quay lại hệ thống chủ, đem mấy con virus kỳ quái này gϊếŧ chết, miễn cho loại cảm xúc không kiểm soát này là vô tình xuất hiện.

“Anh thật sự nghĩ bản thân mình như vậy là do nhiễm virus?” Quý Vũ đột nhiên hỏi.

Hệ thống sửng sốt: “Có..có ý gì?”

“Ngại quá, gần đây anh nói thầm cứ phát ra tiếng, tôi cũng không cẩn thận nghe được.” Quý Vũ nói xong, tâm tình vui vẻ đi vào mộng đẹp, để lại một hệ thống ngây thơ vô tội cả đêm không ngủ.

Sau hai ngày liên tiếp nghỉ ngơi ở nhà, dư luận hoàn toàn bùng nổ, Tô Nguyệt bị người ta chê bai thậm tệ. Quý Vũ mở di động là có thể thấy được các loại chửi bới, còn bị dân mạng bảo cô là kẻ nói dối chỉ vì vừa tag Lục Thành vào tin ly hôn đã có hơn mười vạn bình luận.

Nhưng mà trong mười vạn bình luận này không có 100 tài khoản cáo buộc cô lần trước.

Quý Vũ xem qua một lần, nhanh chóng để hệ thống đi điều tra hồ sơ fan cuồng của Chu Thanh Thanh, cũng là người lúc trước cô cố tình chỉ dẫn quay video cuộc gặp gỡ giữa cô và Chu Thanh Thanh.

Người hâm mộ này còn rất trẻ, cô gái này chỉ vừa thành niên ở độ tuổi mười tám đôi mươi. Tuy nhiên, trưởng thành cũng không phải chuyện tốt, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ bị trừng phạt bởi tất cả điều xấu xa cô ấy từng làm, nhưng cô gái lại không có khả năng ứng biến như người trưởng thành. Dưới sự cảnh báo của nhà họ Tô, mấy ngày gần đây cô ấy lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Mà thần tượng của cô ấy bây giờ vẫn thể hiện tình cảm mặn nồng cùng Lục Thành, hoàn toàn mặc kệ cô ấy sống chết ra sao.

Cũng không thể đổ lỗi cho Chu Thanh Thanh, suy cho cùng fan cuồng không được xem là fan thật sự. Thứ hai, khi Quý Vũ gửi thư cho luật sư, hệ thống đã chặn tất cả thông tin mà fan cuồng này gửi cho công ty chủ quản của Chu Thanh Thanh. Cho nên bất kể fan cuồng này có phát ra vô số tín hiệu cầu giúp đỡ hay uy hϊếp, Chu Thanh Thanh đều không đáp lại, là vì Chu Thanh Thanh không hề nhận được tin nhắn nào.

Thấy cô gái fan cuồng trở nên hoảng sợ đến nỗi biến tình yêu với Chu Thanh Thanh thành hận thù, Quý Vũ cảm thấy thời cơ đã tới. Cô giả làm bạn trà trộn vào nhóm fan cuồng, cho cô ấy vài lời khuyên để thoát khỏi cục diện này.

“Chỉ cần cậu công khai video lần trước quay được, giúp Tô Nguyệt giải thích chuyện này một chút, nói không chừng nhà họ Tô có thể tha cho cậu.”

Fan cuồng này tuy hận Chu Thanh Thanh, nhưng dù sao trước đó cũng từng hâm mộ cô ta điên cuồng, tuy rằng động tâm với đề nghị này nhưng vẫn do dự chưa chịu xuống tay.

Quý Vũ lại càng không vội, lười biếng thuyết phục: “Cậu đối xử tốt với Chu Thanh Thanh như vậy, mà Chu Thanh Thanh cũng không tỏ vẻ gì. Cô ta biết cậu có bằng chứng thừa nhận lợi dụng Tô Nguyệt để tiếp cận Lục Thành, vậy mà cô ta không chịu giúp cậu giải quyết vấn đề tố tụng của nhà họ Tô. Có phải vì biết chắc chắn cậu thích cô ta nên không dám đối xử với cô ta như thế?”

“Cậu tốt với cô ta như vậy, mà trong mắt cô ta lại không có cậu. Chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông nhân phẩm tệ hại kia, cậu thấy có đáng không?”

“Cậu đã hy sinh bản thân để tác thành cho cô ta, thế mà tên cậu cô ta còn chẳng nhớ, chi bằng cứ public video đi, đầu tiên là có thể giải quyết được vấn đề tố tụng của nhà họ Tô, thứ hai là có thể làm cô ta nhớ rõ cậu.”

“Thật ra hận cũng là một cách yêu, cô ta hận cậu, ít nhất vẫn tốt hơn nhiều so với không quen mà đúng không? Hơn nữa nếu cậu làm thế, nói không chừng cô ta sẽ chia tay Lục Thành vì áp lực dư luận, chuyên tâm vào sự nghiệp, cậu cũng muốn cô ấy có sự nghiệp tốt hơn mà?”

Hệ thống nhìn cô đi xúi người ta làm bậy nhưng nói đến vô cùng hợp lý, không khỏi bội phục khả năng tẩy não của cô.

Mà fan cuồng tuổi nhỏ, tính cách lại tiêu cực, rất dễ dàng đầu hàng trước những lời lẽ như thế, hạ quyết tâm suy xét cho tương lai của mình lẫn Chu Thanh Thanh. Không hề sợ việc Chu Thanh Thanh sẽ hận mình, chỉ muốn public video kia.

Cô đây (fan cuồng) không phải là làm việc xấu, mà là muốn cứu rỗi Chu Thanh Thanh đang lầm đường lạc lối.

Fan cuồng này thường xuyên đi cùng Chu Thanh Thanh, tài khoản mạng xã