Chương 7: Ghen tỵ

Kiếp trước mặc dù Hà Sở Sở thắc mắc tại sao cô lại có được không gian vào thời điểm này, nhưng cô ta cũng không nói nhiều, chỉ yêu cầu cô thu thập thêm vật tư thu vào trong không gian để sau này mọi người không phải chết đói, nếu như lúc đó cô chú ý đến ánh mắt của Hà Sở Sở nhiều hơn, nhìn thấy được một tia ghen tỵ hiện lên trong đôi mắt của cô ta thì có thể mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng khác.

Nếu như không xảy ra những chuyện phía sau thì có lẽ cô sẽ không phải chết thảm như vậy rồi.

Lúc cô nhìn thấy một người phụ nữ khác trong đội muốn nhìn xem chiếc khuyên tai của cô, và yêu cầu cô tự mình lấy ra cho cô ta xem, nhưng khi đó đôi khuyên tai đã sớm biến mất rồi, lúc đó cô không thể lấy ra cho đối phương xem được cho nên chỉ đành tùy tiện tìm một lý do khác cho qua chuyện.

Cũng không biết làm sao mà Hà Sở Sở biết được chuyện này, từ đó trở về sau, cô ta liên tục hỏi thăm về không gian, lúc đó cô không còn tin tưởng cô ta nữa, bởi vì những người khác không biết những chuyện mà cô ta đã làm, nhưng cô thì biết rất rõ, nếu như để cho Hà Sở Sở được, cô ta nhất định sẽ tìm mọi cách để chiếm đoạt không gian của cô.

Nhưng cũng không thể nào tránh khỏi, trong lòng Hà Sở Sở sinh ra sự ghen ghét và đố kỵ, cuối cùng cô ta cũng thiếu kiên nhẫn, quyết định ra tay với cô, chỉ vì trong lòng cô ta sinh ra một tia nghi ngờ.

Lúc đó, mặc dù mạt thế chỉ mới bùng nổ có một năm, nhưng vật tư lại cực kỳ khan hiếm, trong căn cứ có không ít các dị năng giả cho nên những nguồn cung cấp vật tư ở các thành phố lan cận đều đã bị bọn họ thu thập hết, ở những nơi nguy hiểm như vậy, cho dù cô có không gian nhưng vẫn thiếu thức ăn và quần áo, đây cũng chính là lý do khiến cô không dám đi nhận lại cha mẹ mình khi nhìn thấy bọn họ ở trước cửa căn cứ.

Đồ vật trong không gian lúc đó không chỉ của riêng một mình cô mà là của tất cả mọi người trong tiểu đội, nếu như cô lấy đồ ăn cho ba mẹ mình thì bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, ở cái nơi mà một miếng bánh mì hay một chiếc bánh quy cũng có thể bán đứng thân thể của bản thân hoặc bán đứng đạo đức của chính mình chỉ để có thể đổi được nhiều thức ăn đồ vật quý giá.

Khi Hà Sở Sở đề nghị bọn họ đi đến nơi xa hơn để tìm kiếm vật tư lấp đầy không gian, cô không suy nghĩ mà đã đồng ý ngay lập tức, nếu như có thể lấp đầy không gian thì cô có thể lấy đồ ăn ra cho ba mẹ cô rồi, tới lúc đó bọn họ nhất định sẽ không phản đối, hiện tại nghĩ lại thì cô cảm thấy bản thân mình lúc đố thật sự rất hèn mọn, sợ chọc vào một chút đã khiến bọn họ không vui.

Cho nên cô không suy nghĩ gì mà liền đồng ý với đề nghị của Hà Sở Sở, lúc đó cô thật sự vô cùng ngu ngốc, nếu như là đi thu thập vật tư, thì tại sao các thành viên khác trong đội đều không có đi cùng, chỉ có đội trưởng Trương Thắng cùng với Hà Sở Sở vậy?

Nhưng lúc đó cô quá muốn có được vật tư, cho nên cũng đem suy nghĩ không thích hợp đó vứt đi sau đầu, mãi cho đến khi rời xa khỏi căn cứ mấy ngàn dặm, Hà Sở Sở đã nhịn không được nữa.

Đội trưởng quấn một sợi dây leo quanh cổ cô, cô sợ hãi nhìn bọn họ với ánh mắt hoài nghi.