Chương 8: Làm bộ làm tịch

Hà Sở Sở vẫn là dáng vẻ làm bộ làm tịch như cũ: “Dương Dương, chúng tớ đều biết cậu có được không gian đều là nhờ vào chiếc khuyên tai ngọc trai này, cậu hãy nghe tớ nói này, khuyên tai ở trong tay cậu không thể hiện được tác dụng thật sự của nó, không bằng cậu giao khuyên tai ra đây, chúng tớ sẽ tha cho cậu, thấy thế nào?”

Còn không kịp đợi cô nói, Trương Thắng đã lấy dao đâm cô, mặc dù cô sớm đã biết Trương Thắng không có khả năng sẽ thích cô, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Trương Thắng sẽ gϊếŧ cô.

Trước khi chết, cô nhìn thấy dáng vẻ đang khóc với vẻ mặt đáng thương của Hà Sở Sở, quả thật là xứng với cái danh Sở Sở mà, cô ta miễn cưỡng chống đỡ vào vai của Trương Thắng, như thể đang thật sự thương tâm, đau buồn cho người bạn thân đã chết của mình: “Anh... Anh làm sao lại có thể làm như vậy chứ, Dương Dương là bạn thân của chúng ta mà, tại sao anh lại gϊếŧ chết cậu ấy?”

Trương Thắng ôm lấy eo nhỏ của cô ta an ủi: “Không gϊếŧ chết cô ta, cô ta biết nhiều chuyện của em như vậy, nếu như cô ta nói ra ngoài thì phải làm sao? Hơn nữa em không muốn không gian sao?”

“Nhưng cậu ấy chưa có nói ra mà.” Hà Sở Sở cắn chặt răng, do dự nói, nếu như không có được không gian thì cô ta cần chi phải giả vờ đáng thương như vậy chứ? Thứ tốt nhất đương nhiên phải ở trên người cô ta, làm sao có thể để trên người thứ ngu xuẩn chỉ biết làm hỏng bảo vật được chứ?

“Gϊếŧ cô ta, sau đó từ từ tìm kiếm đồ trên người cô ta.” Trương Thắng thản nhiên nói, như thể người đối diện chỉ là một người bình thường không có bất kỳ liên hệ nào với hắn ta vậy.

“Anh là vì bảo bối cho nên anh mới để cô ta sống đến tận bây giờ, mạng của cô ta không đáng một chút nào cả, gϊếŧ chết cô ta cũng tốt, anh đã sớm không muốn mỗi ngày đều phải nhìn thấy vẻ mặt như quan tài của cô ta rồi.” Đội trường ném sợi dây thừng cao lên trời, sau đó buông ra, để cơ thể cô nặng nè rơi xuống.

Trong những ngày mạt thế này, việc gϊếŧ ai đó cũng đơn giản giống như việc gϊếŧ một con mèo hay một con chó nào, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

Máu trên người cô chảy ra ngày càng nhiều, ý thức cũng dần dần tiêu tan, hận thù trong lòng dường như cũng đã tan biến, người đều phải chết, có hận thì cũng có ích lợi gì đâu chứ, chỉ hận là bản thân không biết nhìn người.

Ngày thường không gian thường xuất hiện khi cô im lặng thiền định đã sớm không còn nữa, dù cô có gọi to như thế nào, cô cũng không biết liệu đôi khuyên tai ngọc trai đó có thực sự xuất hiện trở lại khi cô ở đó hay không, hay không gian cũng đã vứt bỏ cô rồi?

Ha, quả nhiên vận khí của Hà Sở Sở vô cùng tốt, không chỉ được tất cả những người đàn ông xung quanh yêu mến như báu vật, giờ đây ngay cả không gian riêng của cô cũng đã trở thành của cô ta.

Trong khi tay họ không ngừng mò mẫm đôi khuyên tai của cô, thì cô cũng đã không còn cảm giác đau đớn hay bất kỳ cảm giác gì nữa, cơ thể cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn cho đến khi linh hồn cô bị rời đi.