Chương 11

Trên một ngọn núi vô danh.

Vưu Đa Lạc theo Mạt Khắc leo lêи đỉиɦ ngọn núi.

Thấy Bạch Tinh Tinh đang ngồi nghỉ ở trên một tảng đá. Trước người chính là một vài hòn đá cùng một chiếc lá to chắn gió, Ngụy ngồi bên cạnh. Hai người không biết đang nói gì, nhưng Bạch Tinh Tinh thì cười nói rất vui vẻ.

Vưu Đa Lạc tìm một chỗ ngồi nghỉ, nơi này tạm thời an toàn rồi.

Mấy ngày nay điều phải chạy trốn thú triều, cô cũng không muốn làm gì ngoài nghỉ ngơi.

Bỏ qua một bên mệt đến nằm liệt Vưu Đa Lạc.

Mạt Khắc hoàn toàn không có chút nào hình dáng mệt mỏi lúc trước, mạnh mẽ bổ nhào vào trên người của Bạch Tinh Tinh.



Vưu Đa Lạc bị một mùi hương gọi dậy.

Ọc ọc ọc.

Cô đói rồi.

Nhìn qua thấy Bạch Tinh Tinh đang ăn thịt nướng.

Xa xa gần đống lửa chính là một người đàn ông tóc đen đẹp trai khá lạnh lùng đang nướng thịt.

Lại mình Mạt Khắc hóa thành hình thú ngủ ở bên cạnh.

Cô hết chỗ nói rồi, Mạt Khắc có ưu thế là người đầu tiền cứu Bạch Tinh Tinh hoàn toàn có thể giống như mấy nam chính trong truyện khác chiếm trọn trái tim người đẹp một vợ một chồng cuối cùng lăn lộn thế nào lại thành một trong những nam nhân của nữ chính, phải dựa vào bán manh để tranh giành tình cảm. Muốn cho nữ chính sinh con cũng phải xếp hàng.

Giờ thì cô hiểu rồi, trong lúc người ta bận bịu trước sau chăm sóc giống cái thì hắn đang làm gì đang ngủ bái.

Hắn thua Kha Đế Tư, để mất nữ chính vào tay hắn ta có thể nói là do không đủ mạnh có thể bù đắp nói qua, nhưng đến cả chăm sóc ân cần cũng không biết thì chịu rồi.

Đang dịp đói bụng khó chịu, rồi lại nghĩ đến hắn ta dù sao cũng “đại diện” cho báo tộc trong đàn nam chính, thế là cô đi tới trong lúc hai người còn lại không để ý đến đá Mạt Khắc một chút.

Mạt Khắc bị cô đánh tỉnh đang muốn nói gì thì bị cô giành trước.

“Mạt Khắc dậy rồi à, nghỉ ngơi tốt chứ, lên đây, ăn nào.”

Vưu Đa Lạc nói tế đến bên đóng lửa không để ý đến ánh mắt khó chịu của Ngụy cô nhanh chóng xé một cái đùi ăn.

Chính là vừa nghe thấy hắn nói chăm sóc:

“Giống cái là trách nhiệm của giống đực” mà vừa lúc cô chính là giống cái.

Giờ không muốn mất mặt trước Bạch Tinh Tinh hắn ta chỉ có thể im lặng mà thôi.

Mạt Khắc tỉnh dậy thấy tình hình bên Bạch Tinh Tinh thì cũng nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ tiến tới sum se.

Đạo cụ sum se? Đưa nhiên là đồ ăn Ngụy đem về rồi.

Vưu Đa Lạc cứ thế không kiên nể gì dùng đồ ăn Ngụy đem về. Nhưng ăn được no một phần không còn đói như trước nữa.

“U, đồ ăn tạm được. Tuy nói chúng không ngon bằng đồ ăn do Mạt Khắc nấu.”

Vưu Đa Lạc ăn ăn trong lòng thầm đánh giá.

“Quả nhiên tài năng nấu nướng phải qua “sự huấn luyện” của nữ chính thì mới có thể ngon được.”

Số lượng người nhiều hơn, con chim mà Ngụy nướng không đủ ăn.

Có thể nói trong lúc đi săn Ngụy chỉ là săn đủ phần của Bạch Tinh Tinh cùng chính hắn mà thôi.

Từ hàng động hoàn toàn có thể thấy hắn ta đối với nữ chính có thái độ đặc biệt như thế nào.

Vưu Đa Lạc thấy chính mình đã ăn mất một cái đùi chim, thức ăn không còn nhiều. Thế là cô đàng đứng dậy đi săn.

Ba người bên cạnh không biết có phải hay không quá tập trung trong chuyện nói tình ái, hoặc là không quan tâm ai ngoài chính ba người bản thân.

Hoàn toàn không phát hiện hành động của Vưu Đa Lạc.

Vưu Đa Lạc với thực lực của mình, lại không có nữ chính đầy mùi trứng thú vương liên lụy, cô dễ dàng tránh thoát vòng vây của thú triều.

Vòng vèo đi săn mấy con thú nhỏ. Vưu Đa Lạc bắn ra một mũi tên trúng ngay con thỏ đang thảnh thơi ăn cỏ trong bụi cây.

“Um con cuối cùng, quay về nướng thịt thôi.”

Vưu Đa Lạc tâm tình rất tốt, bỏ con thỏ vào sau giỏ ở đàng sau lưng.

Cái giỏ này là do cô vừa mới đan để tiện đựng đồ. Tình ra mấy món thủ công mỹ nghệ này có thể nói là sở trường của cô.

Cái này phải quy công với công việc gia truyền của nhà ngoại ở kiếp trước, nghe mẹ cô kể tổ tiên cô lúc trước làm trong lục bộ - công bộ của triều đình.

Sau triều đình có biến thế là tổ tiên quay về quê cũ hành nghề làm đồ thủ công mỹ nghệ để kiếm sống, đến thời mẹ cô thì đã trở thành làng nghề truyền thống nổi tiếng.

Từ nhỏ Vưu Đa Lạc đã cùng mẹ học đan lát.

Đến đời này cũng coi như có thể sử dụng.

Hết.