Chương 9

Vưu Đa Lạc thấy anh không nhận lấy, thì hiểu lầm anh sợ cô chơi xấu đưa thịt có vấn đề, hoặc đại loại không muốn nhận thịt từ cô.

Thế là chính mình cắn một miếng thịt rồi mạnh mẽ nhét vào tay anh.

“Như thế này là được rồi chứ gì.”

Trong lòng cô nghĩ thầm:

“Lưu lạc thú nhân chính là nhiều ngờ vực.”

Cô lại sợ anh vẫn tiếp tục từ chối nên nói: “Ăn đi, giờ mà đi săn thì sẽ nguy hiểm hơn và phiền hơn ban ngày nhiều.”

Vưu Đa Lạc thuận tiện tìm luôn một cái cớ cho Kha Đế Tư.

Dù sao thì thức ăn đối với các thú nhân mà nói, chính là rất quan trọng thường họ sẽ đưa đồ ăn để thể hiện lòng biết ơn, hay muốn lấy lòng các giống cái.

Nhìn miếng thịt trong tay lại mình Vưu Đa Lạc cách đó không xa, trong lòng Kha Đế Tư khá phức tạp, cuối cùng không biết anh nghĩ như thế nào vẫn nhận lấy.

Vưu Đa Lạc cùng Kha Đế Tư trong đêm đen yên tĩnh ăn thịt của từng người, rồi tiếp tục để ý đến nồi thuốc bên cạnh.

Vưu Đa Lạc ăn xong kiểm tra một chút thời gian, rồi lại nhìn nồi thuốc, thấy vẫn phải một chút nữa thuốc mới coi như nấu hoàn thành.

Thế là nghĩ nghĩ một chút cô nhớ đến thường thường trước uống thuốc thì phải ăn một chút gì đó, thế là cô nói:

“Anh ở đây xem giùm tôi một chút tôi đến xem đồ ăn của Tinh Tinh nấu thế nào rồi.”

Kha Đế Tư cũng không trả lời cô.

Mà Vưu Đa Lạc cũng không để ý đi đến bên Mạt Khắc:

“Anh nấu thế nào rồi?”

“Tôi thấy được rồi, cô muốn thử xem không?”

Mạt Khắc nhìn Vưu Đa Lạc nói, đây là lần đầu anh nấu thế này nên muốn có sự xác nhận từ người đã chỉ đạo - Vưu Đa Lạc.

Vưu Đa Lạc vừa mới ăn xong, đang no nên cũng không muốn nếm thử chỉ nói:

“Anh mở ra tôi coi.”

Mạt Khắc nghe vậy thì làm theo, mở nồi gỗ ra cho Vưu Đa Lạc xem.

Thấy cháo có vẻ cũng đã được rồi, Vưu Đa Lạc cũng không tùy tiện chỉ đạo thêm tùm lum, vì nghĩ đến tài nấu nướng của mình.

“Tôi thấy ổn rồi.”

Nói cô lấy trong giỏ của một ra một cái chén gỗ đưa cho Mạt Khắc.

Vì chuyến đi này Vưu Đa Lạc chuẩn bị có thể nói là rất cẩn thận vì cô là người quen hưởng thụ, không muốn bạc đãi chính mình.

Cũng nhờ như vậy, nên giờ cần mới có để sử dụng một lần nữa cô điểm tán cho sự chuẩn bị chu đáo của mình.

“Mạt Khắc anh múc ra đi rồi đem tới đút cho Tinh Tinh” Nói nói Vưu Đa Lạc cảm thấy mình quên điều gì đó rất quan trọng.

Vừa nghĩ cô vừa đi theo Mạt Khắc đến chỗ của Bạch Tinh Tinh.

Kha Đế Tư thấy cô cùng Mạt Khắc đi tới thì cũng theo tới.

Nhớ ra rồi, sao cô lại quên chứ, Kha Đế Tư hắn không có cho phép Mạt Khắc đến gần Bạch Tinh Tinh, tính chiếm hữu chết tiệt.

Vì nghĩ đến sự hòa bình tạm thời cô kéo Mạt Khắc lại:

“Tôi đút cho.”

Mạt Khắc cũng không suy nghĩ nhiều đưa chén cháo cho cô.

Mấy ngày nay bị Vưu Đa Lạc sai bảo thói quen.

“Tinh Tinh, Tinh Tinh tỉnh lại ăn chút gì đi” Dưới sự tác động của Vưu Đa Lạc cuối cùng Bạch Tinh Tinh cũng tỉnh lại.

Vưu Đa Lạc để chén cháo qua một bên, rồi đỡ Bạch Tinh Tinh lên, ổn định thân hình giúp cô ấy.

Vưu Đa Lạc đưa chén cháo cho cô ấy.

Chịu thôi tình hình hiện tại không có muỗng nên đành phải để cô ấy uống từng chút một thôi.

Sau khi ăn uống xong.

Vưu Đa Lạc quay về xem nồi thuốc thấy những thảo dược ban đầu đều đã được nấu nát hòa quyện thành một nồi đen sì.

Nhìn thôi Vưu Đa Lạc cũng chẳng muốn bỏ nó vào miệng, may mắn người được hưởng dụng nồi thuốc đầu tiên của cô không phải chính mình.

Thế làm cô đổ thuốc ra chén, rồi đưa luôn cho Kha Đế Tư vẫn luôn theo ở bên cạnh. “Anh đi cho cô ấy uống đi.”

Lần này thì cô cũng không hề cần lo lắng gì, vì Mạt Khắc đâu đánh lại người ta đâu.



Sau khi bận rộn một hồi lâu, cũng đã là nửa đêm.

Vưu Đa Lạc tạm chấp nhận tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi cạnh đống lửa, cách “gường” Bạch Tinh Tinh nằm không xa.

Đúng vậy trong hang động này, vì các loại lý do không nói thì người đọc cũng biết mà có tới tận ba đống lửa.

Mạt Khắc sau khi đưa cháo thì đã quay về đống lửa lúc trước cô nhóm.

Kha Đế Tư thì đối diện cô.

Có thể nói nhờ kỹ năng y dược giờ cô không cần phải chú ý bảo trì khoảng cách với Bạch Tinh Tinh.

Mạt Khắc vì tình yêu với Bạch Tinh Tinh nên phải tránh khá xa.

Ngồi nghỉ một chút, Vưu Đa Lạc không ngủ được thế là ngồi dậy bắt chuyện với Kha Đế Tư.

Mạt Khắc cách quá xa, mình cô thì buồn chán quá đành phải nói chuyện với Kha Đế Tư thôi.

“Nè…”

“Tôi có tên. Kha Đế Tư.”

Kha Đế Tư biệt hữu nói. Không biết sao khi thấy Vưu Đa Lạc muốn bắt chuyện với mình anh tự giới thiệu tên mình.

“À, tôi tên là Vưu Đa Lạc.”

Vưu Đa Lạc tự mình giới thiệu.

“Tôi biết.”

Vưu Đa Lạc nếu chỉ là con gái của một tộc trưởng tộc báo thì theo lẽ thường thì đúng là anh không biết thực.

Nhưng với thực lực không thua gì đa số giống đực được lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô được mọi người công nhận là giống cái được yêu thích nhất.

Tình nhân trong mộng của đa số thú nhân trong khu vực quanh đây.

Lần trước khi đặt tấm da thú vừa lột của mình ở gần bộ tộc báo hi vọng có thể lựa được một cô báo về làm giống cái của mình.

Tùy không thể mong lừa được cô thì cùng tộc chắc cũng sẽ chẳng kém.

HẾT CHƯƠNG.