Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 116: Ân Nguyên Tân được thả

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Hằng không ngờ Phùng gia lại mặt dày như thế, trực tiếp đem mọi chuyện đổ hết về mình, hơn nữa làm như vậy sẽ khiến người khác không thể nói gì.

Trừ phi bắt được Phùng Văn Tuyển.

Nhưng không biết Phùng Văn Tuyển chạy đi đâu rồi, mà cho dù bắt được nhân chứng, chỉ cần Phùng Vọng chịu chết không nhận thì cũng hết cách.

Buổi thượng triều trải qua trong tiếng cãi nhau ồn ào, sắc mặt Ân Hằng vừa trắng lại vừa đen, lẽ nào thật sự hết cách rồi sao?

Chính vào lúc này, Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng đưa mắt nhìn xuống, nhàn nhạt mở miệng.

“Trẫm đã đích thân thử Ân Nguyên Tân, người này quả thực có tài, hơn nữa văn chương cậu ta trả lời hoàn toàn không giống nội dung trên bài thi, xem ra là bị kẻ khác vu oan, cho nên cứ thả về nhà trước đã”.

Ân Hằng đứng hình, đồng liêu bên cạnh đá một cái ông ta mới phản ứng lại, lập tức quỳ xuống khấu đầu tạ ân.

Đích thân Hoàng thượng thử, như vậy chứng minh Ân Nguyên Tân trong sạch, đồng thời chứng minh bài thi đó không phải của Ân Nguyên Tân mà là có kẻ khác mạo danh.

Nhưng giám quan lại tự ý mở bài thi lúc Ân Nguyên Tân đang bị bắt, chứng minh Ân Nguyên Tân gian lận.

So sánh hai bên, ai nói thật ai nói dối, tin chắc Hoàng thượng rất rõ.

Lập tức có mấy quan viên kinh hồn bạt vía đứng ra, quỳ sụp xuống đất, khấu đầu run rẩy, hô hào bất công.

Hoàng thượng chỉ lạnh lùng liếc một cái, sau đó hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này, cuối cùng ra lệnh bãi triều.

Ân Hằng chầm chậm đứng dậy, nhìn quan viên đang quỳ dưới đất kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đang làm, trời đang nhìn! Vẫn mong các vị xứng với mũ ô sa* trên đầu mình!”

*Mũ ô sa: mũ đội của quan tước thời Minh ngày xưa!

.

Hoàng thượng ra lệnh thả người, tất nhiên rất nhanh đã có người truyền tin tới.

Sau khi Ân phủ nhận được tin tức thì vui mừng không thôi, nhanh chóng đến Đại Lý Tự đón người.

Ân Tố Tố bảo mẫu thân cô ở nhà đợi cha về, tiện chuẩn bị thêm nước ngải cứu, thanh tẩy vận xui. Còn mình thì ngồi trên xe ngựa đi đến Đại Lý Tự.

Trên đường đột nhiên có người gõ cửa sổ xe ngựa, Ân Tố Tố giật mình, vén rèm xe ra xem.

“Ân tiểu thư, cùng đi”. Lục Dịch nói.

Ân Tố Tố nhìn xung quanh, thấp giọng nói nhanh: “Lục đại nhân, ca ca ta được thả rồi, có phải ngài không cần tránh hiềm nghi nữa?”

Lục Dịch gật đầu, vỗ ngực ý bảo đã cất kĩ thư của Ân Tố Tố trong ngực rồi.

“Quả đúng như ta nghĩ, có điều lại có người ngoài ý muốn xuất hiện”.

“Có phải Lục đại nhân đã điều tra được gì rồi không?” Ân Tố Tố hỏi.

Lục Dịch gật đầu rồi lại lắc đầu, “chưa đến cuối cùng thì ta chưa thể đưa ra kết luận”. Nói xong liền vọt lên trước xe ngựa, cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.

Ân Tố Tố buông rèm che xuống ngồi ngay ngắn lại trong xe ngựa.

Lần này đến Đại Lý Tự đón người ngoài Ân Tố Tố ra còn có không ít học tử, họ chen chúc đứng bên ngoài, nhưng không ồn ào, không nghị luận, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia.

Ân Tố Tố không tiện xuống xe nên chỉ đành ngồi đợi trên xe ngựa, vén rèm che ra, ánh mắt cũng dán chặt vào cánh cửa kia.

Lục Dịch xuống ngựa, đứng ở bên cạnh xe ngựa, thấp giọng nói: “Ân công tử rất được lòng người”.

Ân Tố Tố rũ mắt nghĩ ngợi rồi nói: “Lục đại nhân, không phải ca ca ta được lòng người, mà là đám học tử này đang đòi công bằng”.

“Công bằng? Trên đời làm gì có thứ gọi là công bằng?” Lục Dịch giễu cợt một tiếng.

Gian lận thi cử không phải lần đầu tiên nữa, nhưng tất nhiên luôn có kẻ chó cùng rứt giậu bất chấp lệnh cấm cố chấp gian lận. Nếu lần này làm cho mọi chuyện ầm ĩ lên, triệt để xử lý sạch sẽ một lần thì không biết có tốt lên được chút nào không.

Ân Tố Tố nghe vậy thì có chút ngạc nhiên nhìn Lục Dịch.

Chính vào lúc này, cánh cửa đóng chặt của Đại Lý Tự cuối cùng đã mở ra rồi, thân ảnh có chút gầy gò của Ân Nguyên Tân xuất hiện trước cửa.

“Ân công tử!”

Bên ngoài Đại Lý Tự vốn luôn yên tĩnh, không biết ai hét lên một tiếng, các học tử đều kích động nhìn Ân Nguyên Tân.

Ân Nguyên Tân chầm chậm bước xuống thềm đá, nhìn các học tử xung quanh rồi cúi đầu hành lễ.

“Chư vị vì Nguyên Tân vất vả bôn ba, Nguyên Tân không có gì báo đáp. Chỉ đành dốc hết sức làm những chuyện trong khả năng, chờ đợi sự thật được phơi bày”.

Lục Dịch bước lên trước mấy bước, bảo vệ Ân Nguyên Tân khỏi các học tử đang vây quanh ra đến ngoài phố, tiễn cậu đến bên cạnh xe ngựa.

Ân Nguyên Tân lần nữa cúi đầu cảm tạ các vị học tử rồi mới chầm chậm lên xe ngựa.

Ân Tố Tố nhanh chóng bảo Thuận Lai về phủ, đồng thời lấy một bình sứ ra đưa cho Ân Nguyên Tân, lo lắng hỏi: “Ca ca không sao chứ?”

Ân Nguyên Tân cầm lấy bình sứ, đôi môi nứt nẻ lởm nhởm vết máu nhưng vẫn khẽ cười, nói: “Lục đại nhân chiếu cố ta, ở trong đó vẫn sống tốt”. Hơn nữa nhà lao ở Đại Lý Tự không giống ở phủ nha nên cậu cũng xem như may mắn.

Vành mắt Ân Tố Tố đỏ hoe, suýt nữa không nhịn được mà rơi nước mắt.

Ngay lúc này bên ngoài xe ngựa có tiếng hô hào, Ân Tố Tố vén rèm nhìn ra ngoài, cẩn thận nghe kĩ.

“Trên thế gian này luôn có thứ gọi là công bằng!”

“Ân công tử, chúng ta chờ ngày sự thật được phơi bày!”

“Ân công tử, chúng ta chờ sự thật!”

Nước mắt Ân Tố Tố lăn trên gò má, khẽ mở miệng nói: “Ca ca, chúng ta nhất định có thể tra ra chân tướng, chúng ta nhất định có thể lôi những kẻ gian lận ra! Dựa vào cái gì mà để người khác gánh tội thay, dựa vào cái gì mà ỷ mình có tiền có quyền thì thích làn gì thì làm?!”

Ân Nguyên Tân mở bình sứ ra, nuốt một viên dược hoàn xuống, dựa vào phía sau rồi mở miêng nói: “Sợ là chuyện này không chỉ đơn giản là gian lận thôi đâu”.

Ân Tố Tố buông rèm che xuống, nói: “Từng bước mà làm, giải quyết án gian lận trước”.

Ân Nguyên Tân gật đầu.

Ân Tố Tố thấy tinh thần Ân Nguyên Tân vẫn tốt liền nói chuyện sư phụ mình xuống núi đến nhà gặp cha mẹ, còn nói chuyện sắp xếp cho họ ở trang tử của mình, lại nói chuyện họ giúp điều tra.

“Chuyện của Phùng Văn Tấn là sư tỷ muội điều tra ra, đáng tiếc để Phùng Văn Tuyển chạy mất rồi”. Ân Tố Tố nói.

Ân Nguyên Tân khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ta nên đích thân đến cảm tạ một chuyến”.

“Ca ca tất nhiên phải đi rồi, huynh lấy kiếm phổ với kiếm của người ta, muội muội huynh lại là đệ tử của người ta, huynh tất nhiên phải đến thăm, nhưng gần đây thì chắc không tiện”. Ân Tố Tố nói.

Ân Nguyên Tân gật đầu: “Phải, gần đây ta không tiện ra ngoài, còn phải ở trong phủ từ từ xử lý tên thứ đệ kia”.

“Ca ca, chuyện chất vải vẫn đang điều tra, càng kỳ lạ hơn là hình thêu trên hà bao giống y đúc tay nghề của mẫu thân”. Ân Tố Tố vẫn luôn nghĩ không thông điểm này.

“Người tài trong thiên hạ nhiều, có người có thể mô phỏng nét bút của ta, tất nhiên cũng có người mô phỏng được đường thêu của mẫu thân, chỉ là người tài như vậy không dễ tìm”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố nghĩ trong lòng, trừ phi giàu nhất thiên hạ mới có khả năng tìm được người tài như vậy, nếu không thì Thiên Vũ Các cũng được?

“Đúng rồi, ca ca, Lâu Vọng Các đích thân đi ám sát Phùng Văn Tấn, Phó Linh sư thúc vốn muốn vứt hắn cho Phùng phủ xử lý, nhưng Phùng phủ lại để hắn chạy mất rồi”. Ân Tố Tố thở dài, một đám người cũng không bắt nổi một người, sớm biết vậy đã bảo Phó Linh sư thúc đánh ngất hắn luôn cho rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »