Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 117: Wow! Kí©h thí©ɧ vậy luôn hả?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Nguyên Tân cất bình sứ đi, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Chuyện lần trước muội nghi ngờ Lâu Vọng Các, lần này ta bị vu oan muội cũng nghi ngờ Lâu Vọng Các, còn tìm Phó Linh sư thúc để xác nhận, kẻ giở trò phía sau chính là Lâu Vọng Các”.

“Vâng!” Ân Tố Tố chém đinh chặt sắt trả lời.

“Là vì Bạch cô nương?” Ân Nguyên Tân không hiểu.

Chuyện giữa huynh muội hai người và Bạch cô nương cũng không đến mức gọi là thâm thù đại hận gì nhỉ, bình thường cũng chẳng qua lại, hơn nữa nói đúng ra người bị hại là huynh muội hai người mới phải chứ.

“Ca ca, huynh chắc là hiểu tâm tình của người gọi là lam nhan tri kỷ nhỉ?” Ân Tố Tố nghiêm túc nói.

“Hiểu thế nào, ta không hiểu”. Ân Nguyên Tân không hiểu, tại sao cậu phải hiểu cái loại tâm tình chả biết từ đâu kéo đến này.

Ân Tố Tố suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, cuối cùng chỉ đành giải thích: “Lâu Vọng Các thích Bạch cô nương”.

“Cái này thì ta biết”. Ân Nguyên Tân gật đầu nói, “nhưng Bạch cô nương và Cảnh Quân đang ở bên nhau, chắc là không tách ra đâu, nếu Cảnh Quân không để ý thì ba người bọn họ một thê hai phu, sống những tháng ngày yên bình bên nhau cũng được”.

Ân Tố Tố bật cười, tâm trạng không vui cũng tiêu tan, bả vai không ngừng run lên.

“Sợ là Vương phi không đồng ý, dù sao Tiêu Thế tử cũng là Thế tử, là người thừa kế duy nhất”. Ân Tố Tố cười nói.

Ân Nguyên Tân cũng cười.

Ân Tố Tố lại giải thích: “Lâu Vọng Các này thích Bạch cô nương, không nỡ để cô ta chịu chút ấm ức nào. Trong mắt hắn không có đúng sai, chỉ có một mình Bạch cô nương thôi, Bạch cô nương buồn, hắc tức giận, Bạch cô nương muốn gì, Lâu Vọng Các tất nhiên sẽ toàn lực lấy về làm vừa lòng cô ta, giúp cô ta đạt được tất cả những gì mình muốn”.

Ân Nguyên Tân nhíu mày hỏi: “Cho dù biết nữ tử này đã có người trong lòng?”

“Đúng, đây chính là lam nhan tri kỷ”. Ân Tố Tố khẽ cười, đây gọi là nam phụ si tình.

“Chắc là Bạch cô nương biết Lâu Vọng Các thích mình, tâm tư nữ tử tinh tế mẫn cảm, nếu như thật sự không thích hắn thì cứ trực tiếp nói ra, cắt đứt ý nghĩ của Lâu Vọng Các, Lâu Vọng Các cũng không cần làm những chuyện đó nữa”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố nhún vai, mạch não của cái tên Lâu Vọng Các này ai mà hiểu được chứ.

Dù sao hắn cũng bỏ ra tình cảm rồi, cảm động bản thân hắn, còn hy vọng Bạch Như Sương sẽ vì thế mà cảm động nữa chứ.

Ân Nguyên Tân thở dài, nói: “Còn dám tính toán lên đầu chúng ta, đã vậy thì chuyện này không thể kết thúc đơn giản được”.

Ân Tố Tố cũng nghĩ như vậy, dám tính kế huynh muội hai người, vậy thì đừng trách cô ra tay diệt luôn lam nhan tri kỷ này của Bạch Như Sương.

“Sư phụ giúp muội điều tra được ít tin tức, Lâu Vọng Các là Các chủ của Thiên Vũ Các, Thiên Vũ Các là tổ chức giang hồ giống như Cẩm Y Vệ, có tai mắt ở khắp nơi, có rất nhiều cửa ngõ tin tức, bọn chúng dựa vào việc buôn bán tin tức kiếm lời, tin tức gì cũng nghe ngóng được”.

Ân Nguyên Tân nghe xong, rũ mắt trầm tư, Ân Tố Tố cũng không làm phiền cậu, chỉ an tĩnh ngồi một bên.

Sau khi về đến Ân phủ, Ân Nguyên Tân đi đánh răng rửa mặt trước, sau khi sửa soạn xong bèn đến Hồng Lư Uyển thỉnh an báo bình an, sau đó về Ngô Đồng Uyển.

Ân Hằng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều bị Tần Tư Sương chặn lại, bây giờ bà chỉ muốn cho con mình ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Ân Nguyên Tân ăn xong, nhìn cha cậu nói: “Cha tạm thời đừng tham gia vào chuyện này nữa”.

Ân Hằng không hiểu: “Tại sao? Án gian lận lớn như vậy, con suýt nữa bị kéo vào rồi, ta nhất định phải nhúng tay vào chuyện này”.

Ân Nguyên Tân khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên định.

“Cha, chuyện này không thể coi thường, nếu con đã được thả ra rồi thì tạm thời cha đừng tham dự vào chuyện này nữa, chắc là vị đó sẽ có tính toán khác”. Ân Nguyên Tân nói xong, chỉ lên phía trên.

Ân Hằng giật mình, tiếp đó chỉ đành gật đầu đồng ý.

Chính vào lúc này, Thuận Lai bẩm báo Tiêu Thế tử đến.

Ân Tố Tố nghĩ đến một chuyện, lập tức nói: “Lúc muội đến găp Bạch cô nương tặng ít hoa quả, Bạch cô nương nói Tiêu Thế tử vì ca ca bôn ba khắp nơi, chắc là bây giờ đang giải quyết công vụ, có được chút tin tức liền đến đây”.

Ân Nguyên Tân đứng dậy nói: “Vậy ta đi gặp y”.

Ân Tố Tố cắn môi, tròng mắt khẽ chuyển, nghĩ ngợi chốc lát rồi đứng dậy, nói: “Ca ca, muội đi với huynh”.

Ân Nguyên Tân gật đầu, cùng Ân Tố Tố ra sảnh trước.

Tiêu Cảnh Quân đang ngồi ở sảnh trước, khói trà lượn lờ thơm nức, Tiêu Cảnh Quân đến nhìn cũng không thèm nhìn, vừa nhìn thấy thân ảnh của Ân Nguyên Tân thì lập tức đứng dậy đi đến.

“Nguyên Tân, không sao chứ!” Tiêu Cảnh Quân vội hỏi.

Ân Nguyên Tân vốn muốn lắc đầu, nhưng nghĩ một lát rồi lại gật đầu, nói: “Đúng là có chút không thoải mái, nhưng so ra thì Đại Lý Tự vẫn tốt hơn phủ nha”.

“Không thoải mái…Nguyên Tân, nếu ngươi không để ý thì để Sương Nhi bắt mạch giúp?” Tiêu Cảnh Quân hỏi.

Ân Nguyên Tân khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy…làm phiền rồi”.

Tiêu Cảnh Quân cũng thở phào một hơi, chỉ cần không từ chối ý tốt của y là được, dù sao y cũng không muốn vì Sương Nhi mà khiến tình cảm với huynh muội Ân gia cùng y lớn lên từ nhỏ càng ngày càng xa cách, nếu như họ có thể trở thành bằng hữu thì không còn gì bằng nữa.

Ba người cùng nhau ra khỏi Ân phủ, không ngồi xe ngựa mà cứ thế đi bộ đến Bạch phủ.

Tiểu tư của Bạch phủ nhìn thấy người thì không thể quay vào bẩm báo, dù sao trạch tử này cũng là của Tiêu Cảnh Quân mua, thế nên Tiêu Cảnh Quân đưa hai huynh muội Ân gia đi thẳng vào hậu viện.

Ân Tố Tố nhìn trái ngó phải nhưng không thấy nô bộc cũ, không biết là đang làm biếng hay lại bị bán đi rồi.

Sau khi đến hoa viên, Ân Tố Tố dừng bước, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này.

Mà lúc này, ở đây không có ai.

Tiêu Cảnh Quân nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc là ở phòng thuốc, hoặc là Sương Nhi đang ở trong phòng”.

Nếu là phòng thuốc thì Ân Nguyên Tân đi được, nhưng nếu là khuê phòng của Bạch Như Sương thì Ân Nguyên Tân không tiện vào.

Tiêu Cảnh Quân thì lại không nghĩ nhiều như vậy, nếu thật sự ở khuê phòng thì để Ân Nguyên Tân đợi ở ngoài một lát là được. Thế nên liền đưa họ đi xuyên qua hoa viên đến hành lang, đi vào viện tử ở đằng sau.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu truyền ra, nghe có vẻ rất đau.

Tiêu Cảnh Quân gần như lập tức xông về phía trước, mắt Ân Nguyên Tân nheo lại, nói: “A Man, ở ngoài đợi ta”. Nói xong cũng đi theo Tiêu Cảnh Quân.

Ân Tố Tố vừa nghe đã đoán được đây là giọng của Lâu Vọng Các, đã thế cô làm sao mà ngoan ngoãn đợi ở ngoài được, tất nhiên phải chạy theo vào trong xem kịch rồi.

Lúc Ân Tố Tố đến nơi cửa phòng hình như là bị đá ra, bên trong còn có tiếng cãi nhau.

“Bạch Như Sương, muội nhìn thân thể của một tên nam nhân?”

“Muội là đại phu, trị bệnh cứu người là thiên chức, huynh ấy bị thương ở eo, muội tất nhiên phải kiểm tra cẩn thận mới dùng thuốc được! Tiêu Cảnh Quân huynh ra ngoài cho muội, đưa theo cả bằng hữu của huynh cút ra ngoài!”

Lúc này có tiếng của Ân Nguyên Tân truyền ra: “Không biết tại sao Lâu công tử bị thương, theo ta biết, gần đây chỉ có Phùng phủ bao vây phóng tiễn một tên thích khách thôi”.

Ân Tố Tố dừng bước, trong lòng “wow” một tiếng, đây là hiện trường bắt gian sao? Kí©h thí©ɧ vậy luôn hả?
« Chương TrướcChương Tiếp »