Chương 119: Đối chứng không thành

Tiêu Cảnh Quân thật sự lạnh tâm rồi, Bạch Như Sương cũng nổi cơn tam bành, trực tiếp đồng ý luôn. Sau khi đồng ý liền cho người lui ra, cô ta muốn tự mình thu dọn đồ đạc.

Tiêu Cảnh Quân và Ân Nguyên Tân ra ngoài, cũng không thèm quan tâm Lâu Vọng Các có còn ở trong phòng hay không, đưa theo Ân Tố Tố ra khỏi hậu viện, một đường đi thẳng khỏi Bạch phủ.

Ân Tố Tố liếc nhìn đánh giá sắc mặt Tiêu Cảnh Quân, lại nhìn sang ca ca nhà mình, thấp giọng hỏi: “Chắc là muội nên về phủ trước thì tốt hơn”.

Nếu không Bạch Như Sương nhìn thấy cô cũng đứng chờ bên ngoài thì chẳng phải hiểu lầm càng to sao?

Tiêu Cảnh Quân quay đầu lại nói: “Không cần”.

Ân Nguyên Tân lại gật đầu, nói: “Muội về trước đi, lát nữa ta đến phủ nha một chuyến rồi mới về”.

Ân Tố Tố gật đầu, về Ân phủ trước, cô không muốn bị Bạch Như Sương nhắm vào đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này đâu.

Sau khi về, Ân Tố Tố kêu Mặc Mặc đi hỏi Phó Linh sư thúc rốt cuộc hôm đó Lâu Vọng Các có bị thương hay không.

【Kí chủ, Phó Linh sư thúc nói hôm đó mình rút lui trước, nhưng vẫn chú ý quan sát một lát, Lâu Vọng Các quả thực bị thương.】

“Nhưng vết thương trên eo Lâu Vọng Các không giống giả, lẽ nào thật sự không phải do cung tên gây ra sao?” Ân Tố Tố nghi hoặc nói.

【Kí chủ, lẽ nào là hắn vì yêu nên cố ý khiến mình bị thương, để nữ chính đau lòng?】

Ân Tố Tố cưới lớn, vừa cười vừa lắc đầu, nói: “Tính cách của Lâu Vọng Các chắc là không đến nỗi làm ra chuyện này đâu, chắc là sau đó lại bị thương”.

Lúc này, đột nhiên Ân Tố Tố nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức tự vỗ trán mình một cái, sực nhớ ra một chuyện.

“Mọi người đều ngộ nhận chỉ có người trong giang hồ mới biết võ công, nhưng các gia tộc tôn quý trong kinh thành nhà nào nhà nấy cũng bồi dưỡng không ít võ lâm cao thủ để bảo vệ trạch viện nhà mình mà”.

Ba sát thủ truy sát cô trước kia đều là bậc Tông sư, tuy có vẻ như mới lên bậc Tông sư, cũng có khă năng là dựa vào thuốc để nâng cấp bậc, nhưng vẫn là Tông sư hàng thật giá thật.

Còn cô nếu không phải có hệ thống giúp đỡ thì căn bản không thể dùng huyễn cảnh gϊếŧ chết ba người họ.

Phùng phủ chắc chắn là gia tộc tôn quý rồi, Phùng gia nhiều đời làm quan, sao có thể không phòng bị chứ.

Cứ nói về trận tiễn bao vây Lâu Vọng Các hôm đó, bình thường chắc là mấy người họ đều phân bố ra khắp nơi, kết quả vừa xảy ra nguy hiểm là chạy hết ra, mà căn cứ theo luật triều đình đưa ra thì làm gì có ai dám tự ý bồi dưỡng nhiều thủ vệ như vậy, trừ phi là gia tộc tôn quý mới có gan làm.

Cho nên Ân Tố Tố nghi ngờ là Phùng phủ phái sát thủ đuổi theo Lâu Vọng Các, nhưng lại để hắn trốn trong gang tấc.

Nhưng nếu Lâu Vọng Các thật sự muốn đến phủ nha đối chứng, một khi vết thương này lộ ra, chẳng phải Phùng phủ sẽ thật sự nhắm vào Lâu Vọng Các hay sao? Sao Lâu Vọng Các dám chứ?

Lẽ nào hắn có gì để dựa vào sao?

Một tia sáng vụt qua trong đầu Ân Tố Tố, cô đột nhiên hiểu ra rồi.

Thứ hắn có thể dựa vào chính là những nhà mua đề khác, mà rất có khả năng đề thi là thông qua hắn rồi mới tuồn ra ngoài được, nếu như hắn bị bắt, rồi khai ra những ai mua đề, vậy những người mua đề đó chẳng phải coi như xong sao.

Trừ phi những người này có khả năng trừ khử Lâu Vọng Các đồng thời trừ khử Thiên Vũ Các, nếu không Lâu Vọng Các vẫn có chỗ chống lưng, họ không những không dám ra tay mà còn phải toàn lực bảo vệ Lâu Vọng Các.

“Đúng là lợi hại”. Ân Tố Tố “chậc chậc” hai tiếng.

【Kí chủ, đã phái Trần Viên Viên sư tỷ ra ngoài rồi.】

“Ừm”. Ân Tố Tố trả lời, sư tỷ đi thì nhất định có thể đem về thông tin hữu ích.

.

Bên này sau khi Ân Nguyên Tân đến phủ nha, tất nhiên là tay trắng ra về.

Nhưng lúc bọn họ quay về, vừa hay Trần Viên Viên đang đứng canh gác trên một con phố, nhìn thấy có một người đang nghe ngóng tin tức sau đó chạy nhanh đi, Trần Viên Viên lập tức đuổi theo.

Lúc Ân Nguyên Tân vừa về đến phủ, Ân Tố Tố đã nhận được lời truyền của Mặc Mặc.

【Kí chủ, quả thực là Phùng phủ phái người truy sát Lâu Vọng Các, nhưng hiện tại Phùng phủ lại áng binh bất động.】

“Phùng phủ không phải loại người ăn thiệt mà không trả miếng”. Ân Tố Tố nói.

【Đúng vậy, Trần Viên Viên sư tỷ định bỏ qua Lâu Vọng Các trước, dồn toàn lực canh giữ Phùng phủ, Tư Linh sư phụ cũng cảm thấy Phùng phủ là điểm mấu chốt.】

“Vậy được, bảo sư tỷ chú ý an toàn”. Ân Tố Tố vừa nói xong, liền có người tới gõ cửa tiểu viện.

Ân Tố Tố biết là ca ca về rồi, nên đích thân đi ra đón ca ca.

“Sao không để Tiểu Nha canh ở đây?” Ân Nguyên Tân hỏi.

“Muội kêu Tiểu Nha và Thường An đi mua dược liệu cho muội rồi, để người khác mua muội không yên tâm”. Ân Tố Tố nói, ôm lấy cánh ta ca ca nhà mình, hỏi: “Sao rồi, đối chứng được không?”

“Vết thương không phải do cung tên gây ra, nhưng người đả thương hắn nhất định là người của Phùng phủ”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố “vâng” một tiếng, nói: “Vậy vẫn cần tìm chứng cứ, nói không chừng ngọn nguồn chuyện này là từ Lâu Vọng Các mà ra”.

Ân Nguyên Tân mím môi, thấp giọng nói: “Cảnh Quân tức đến điên người, y muốn tự mình tìm người theo dõi Lâu Vọng Các, luôn cảm thấy nhất định là Lâu Vọng Các cố ý. Dù sao hắn cũng là người luyện võ, nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần cũng là chuyện bình thường, cho nên tiếng kêu phát ra lúc đó chắc chắn là cố ý dẫn chúng ta đến xem".

Ân Tố Tố không nhịn được cười ra tiếng, sau đó lập tức bịt miệng nhịn lại, nói: “Vậy, vậy là Tiêu Thế tử không buông bỏ được Bạch cô nương?”

Ân Nguyên Tân nhún vai, biểu cảm bất lực, “không biết, có thể là đợi nguôi giận rồi thì lại quay về với nhau thôi…không nhắc đến họ nữa, để họ tự giày vò nhau đi, ta phải nghĩ cách lấy lại thành tích”.

“Ca ca muốn đến Thanh Viễn Trai một chuyến?” Ân Tố Tố hỏi.

“Ừm, đi tìm Tôn phu tử, xem xem có cách nào để ta thi lại lần nữa không, ta phải đường đường chính chính lấy lại thành tích thuộc về mình”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Tố Tố cau mày, trong lòng có chút buồn.

Nếu không phải đám người đó gian lận, ca ca cô sẽ không bị liên lụy, thậm chí còn chưa đến ngày công bố bảng vàng đã bị lật bài thi, mà bài thi đã bị lật rồi thì xem như không có bài, sẽ không được tính thành tích.

Vậy nên ca ca muốn thi lại lần nữa, đáng tiếc chuyện này hơi khó, dù sao có nhiều đề như vậy, thời gian chín ngày, làm sao có người chịu giúp ca ca cô thi lại, các triều đại cũng chưa từng có tiền lệ này.

“Ca ca, nếu không thể thi lại vậy huynh phải đợi ba năm nữa sao?” Ân Tố Tố hỏi.

Ân Nguyên Tân gật dầu, “không có thành tích, chỉ đành đợi ba năm, nhưng ta không muốn đợi ba năm nữa, nên ta nhất định có cách”.

Ân Tố Tố gật đầu, nếu ca ca đã nói có cách, vậy thì chắc chắn đã nghĩ xong đối sách, cô chỉ cần ủng hộ ca ca là được.

“Muội đã đưa danh sách sư phụ giao cho muội cho Lục đại nhân rồi, thiết nghĩ với thủ đoạn của Lục đại nhân chắc là sẽ tra ra được chút gì đó”. Ân Tố Tố nói.

Trải qua lần này cô cũng xem như nhìn rõ rồi, những nhà mua đề đều là gia tộc tôn quý, họ vì muốn bảo vệ sự phồn thịnh trăm năm của gia tộc nên nhất định sẽ đưa người nhà vào triều làm quan, bất kể là dùng thủ đoạn hay tiền quyền đều phải làm bằng được.

Gốc rễ những gia tộc tôn quý này rất sâu, Hoàng thượng vốn đã nhìn không vừa mắt, thế nên nhân cơ hội này triệt để diều tra kỹ lưỡng, cũng là vì chấm dứt tình trạng hỗn loạn trong thi cử, giáng một đòn thật mạnh lên đám gia tộc tôn quý đó.