Chương 123: Tự cho mình là lương thiện

Hóa ra Thanh Trúc bí quá hóa liều, nguyên nhân vẫn là vì cái nhà đã đem bán cô vào phủ kia.

Cha Thanh Trúc vốn là một Tú tài, sau nhiều lần thất bại liên tiếp liền đem hết oán giận đổ lên người mẫu thân Thanh Trúc, trách mẫu thân cô không sinh nổi cho ông ta một người con trai mà lại sinh một nha đầu, sau này còn phải bù của hồi môn, hơn nữa nha đầu mang vận xui nên ông ta mới không đỗ thi Hội, cuối cùng ông ta giấu mẫu thân Thanh Trúc đem bán cô đi.

Thanh Trúc cũng coi như tốt số, bị bán vào Ân phủ, Tần Tư Sương lại đối đãi với hạ nhân rất rộng lượng, cho nên Thanh Trúc vẫn xem như sống tốt.

Sau đó chuyện phiền phức lại xảy ra, mẫu thân Thanh Trúc vốn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng thấy Thanh Trúc bây giờ vẫn sống tốt thì lại thấy có lỗi với trượng phu của mình vì không sinh được con trai cho ông ta, cho nên lấy của hồi môn nạp thϊếp cho cha Thanh Trúc.

Kết quả không ngờ sau khi cưới thϊếp về cũng không sinh được con trai mà còn sinh liên tiếp hai cô con gái, thậm chí lúc sinh cô thứ hai còn bị băng huyết nên mất rồi.

Mẫu thân Thanh Trúc chỉ đành nuôi hai cô con gái, sau khi hai người lớn, cha Thanh Trúc lại nổi lòng muốn đem bán nốt hai người đi để đổi lấy ít ngân lượng, nạp thêm một người thϊếp nữa.

Vì vậy mẫu thân Thanh Trúc đến cầu xin, Thanh Trúc đem toàn bộ tiền tích góp được cho mẫu thân, sau đó hai người con gái của thϊếp kia trộm tiền xong trốn rồi.

Sau đó có người tìm cha Thanh Trúc, bảo ông ta giao cho Thanh Trúc một phong thư, chỉ cần làm xong chuyện này thì sẽ trả 100 lượng.

Cho nên mẫu thân Thanh Trúc đến cầu xin, Thanh Trúc cho rằng chắc là có tiểu thư nhà nào muốn tạo cơ hội gặp gỡ tình cờ hoặc thêu dệt vài lời đồn, dù sao Ân Nguyên Tân luôn giữ mình trong sạch, không có lời đồn lung tung nào bên ngoài, thế nên vì 100 lượng đó cô quyết định trộm vải còn thừa ở khố phòng, sau đó mô phỏng đường thêu của Tần Tư Sương, thêu ra họa tiết hàn mai trên hà bao giống y chang của Ân Nguyên Tân.

Đây là toàn bộ câu chuyện, còn về việc cha Thanh Trúc đã gặp ai thì Thanh Trúc cũng không rõ. Sau khi xong chuyện, người đó đúng hẹn trả cho cha Thanh Trúc 100 lượng, sau đó ông ta trốn đi luôn trong đêm hôm ấy rồi.

Mẫu thân Thanh Trúc sống một mình trong trạch tử nhỏ ở kinh thành, suýt nữa đến chỗ ở cũng không có, bởi vì lúc cha Thanh Trúc trốn đi đã đem trạch tử bán nốt rồi. Hôm nay Thanh Trúc ra ngoài là vì mang số trang sức Tần Tư Sương thưởng cho đi cầm, tạm thời tìm một chỗ ở cho mẫu thân.

Vì vậy sau khi Ân Tố Tố nghe xong mới mắng cô tự cho mình lương thiện nhưng thật ra lại ngu dốt.

Đúng là đồ ngu! Ngu không ai bằng!

Rõ ràng có cách khác ổn thỏa hơn, thậm chí có thể báo quan bắt cha Thanh Trúc lại, như vậy sau này hai mẹ họ có thể sống thoải mái hơn chút.

Kết quả lại hết lần này đến lần khác vì cái gọi là hiếu đạo mà đi đến bước đường hôm nay, còn suýt nữa hại ca ca vô tội của cô!

“Thanh Trúc, ta cần tỷ cùng ta đến phủ nha làm chứng”. Ân Tố Tố trực tiếp nói, “cha tỷ làm chuyện phạm pháp, ông ta trốn đi là vì ông ta hiểu luật pháp, ông ta biết hà bao đó liên lụy đến nhiều phía nên vứt cả mẫu thân tỷ để trốn đi một mình, hơn nữa còn bán cả chỗ nương thân duy nhất của mẫu thân tỷ, vậy mà tỷ vẫn còn muốn tận hiếu với loại người này sao?”

“Tiểu thư, nô tỳ….”

“Ta đã nói vậy rồi mà tỷ vẫn không nghĩ thông suốt thì ta cũng không nói nữa. Số trang sức tỷ đem đi cầm đó là của mẫu thân ta cho, một khi chúng ta báo quan đòi số trang sức đó lại, cả tỷ và mẫu thân tỷ đều bị bắt. Tỷ nghĩ cho kỹ đi”. Ân Tố Tố lạnh giọng nói.

Thanh Trúc mở miệng, khóc lóc nói: “Tiểu thư, cầu xin người, mẫu thân tuổi đã cao, bà ấy không chịu nổi cảnh trong đại lao”.

Tần Tư Sương cũng không nói nhiều, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, bây giờ bà chỉ cảm thấy lòng tin của mình bị vứt cho chó gặm rồi, không thể sinh ra tia thương xót nào cho Thanh Trúc nữa.

“Chúng ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là cho ngươi hai lựa chọn”. Tần Tư Sương nhìn Thanh Trúc, ánh mắt lạnh lùng, “một, bây giờ ngươi đến phủ nha làm chứng cho ta, đẩy tất cả mọi chuyện cho cha ngươi, còn ngươi chỉ là hồ đồ thôi. Khế ước bán thân của ngươi vẫn đang ở trong tay ta, chuyện của ngươi do ta xử lý. Đợi ngươi làm chứng xong, ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi đưa theo mẫu thân ngươi muốn đi đâu thì đi, tóm lại là đừng xuất hiện ở kinh thành nữa. Hai, ngươi không đi làm chứng thì ta sẽ đi báo quan. Cha mẹ ngươi, cả ngươi nữa, còn cả hai muội muội đã trốn đi kia của ngươi, ta tuyệt đối không tha cho một ai!”

“Phu nhân!” Thanh Trúc gào khóc, “phu nhân, không được đâu phu nhân…..”

“Ngươi hầu hạ bên cạnh ta lâu như vậy, cũng nên biết rõ tính tình ta như thế nào, ta cho ngươi lựa chọn rồi, ngươi chọn đi!” Tần Tư Sương lạnh giọng nói.

“Phu nhân, nô tỳ thật sự biết sai rồi, nô tỳ nguyện làm chứng. Chỉ xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân, bù đắp chuyện ngu xuẩn do mình làm ra”. Thanh Trúc gào khóc.

Ánh mắt Ân Tố Tố lạnh lùng, “Thanh Trúc tỷ tỷ, trong Ân phủ này, tỷ là đại nha hoàn thân cận của mẫu thân ta, ăn mặc đồ dùng đều là đồ tốt, tiền mẫu thân ta thưởng, còn cả tiền lĩnh hàng tháng đều không ít nhỉ”.

“Phu nhân tất nhiên là rất rộng lượng”. Thanh Trúc khóc lóc nói.

“Cho nên, một khi tỷ rời khỏi đây, sẽ không được sống những ngày tháng thoải mái như vậy nữa, thật ra bản thân tỷ cũng rõ, ở trong Ân phủ, tỷ căn bản chẳng cần làm cái gì cả, các tiểu nha hoàn thấp hơn đều tôn trọng tỷ, hầu hạ tỷ, bản thân tỷ có tiền nên cuộc sống cũng coi như thoải mái”. Ân Tố Tố trực tiếp vạch trần suy nghĩ của Thanh Trúc.

Đã làm ra chuyện sai trái, sao còn nghĩ mình có thể quay về ngày tháng trước đây?

Ân Tố Tố mím môi, cô thật sự không ngờ Thanh Trúc tỷ tỷ chứng kiến cô lớn lên từ nhỏ lại là người như vậy.

“Tình nghĩa chủ tớ giữa mẫu thân ta và tỷ đã triệt để kết thúc ngay khi tỷ vì tiền mà hãm hại ca ca ta rồi. Thanh Trúc, tỷ nên biết hối cải, nên biết mẫu thân ta sao có thể không có chút khúc mắc nào mà tha thứ cho tỷ được. Cho tỷ tiền, trả khế ước bán thân cho tỷ là mẫu thân ta đã khoan dung lắm rồi, tỷ đừng có mà được voi đòi tiên”.

Ân Tố Tố nói xong, trực tiếp mở cửa phòng ra gọi người vào lôi Thanh Trúc xuống phòng củi.

“Chặn miệng tỷ ấy lại, sáng sớm ngày mai đưa đến phủ nha!” Ân Tố Tố dặn dò.

“Vâng, tiểu thư”.

Thanh Trúc lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi, nhìn vô cùng nhếch nhác.

“Mau đưa xuống”. Ân Tố Tố phân phó xong liền đóng rầm cửa lại.

Tần Tư Sương ở trong phòng cúi đầu, ngón tay xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu.

Ân Tố Tố lo lắng bước đến xoa bóp giúp mẫu thân, khẽ nói: “Không sao đâu mẫu thân, xử lý xong một kẻ ăn cây táo rào cây sung là chuyện tốt”.

Tần Tư Sương nắm lấy tay Ân Tố Tố, khẽ nói: “Trước nay ta chưa từng nghi ngờ người bên cạnh mình, nhưng nó lại khiến con trai ta suýt thì bị hủy một đời”.

Ân Tố Tố nói: “Cho dù nắm khế ước bán thân trong tay cũng không thể hoàn toàn yên tâm, đợi xử lý xong chuyện này, con đích thân phái người trông chừng bọn họ rời khỏi kinh thành”.

“Ừ, con làm”. Tần Tư Sương rũ mắt, bà có hơi mệt.

“Mẫu thân, phải thay một nha hoàn mới, lần này con đích thân chọn”. Ân Tố Tố nói, trong lòng đã có suy nghĩ.

Tần Tư Sương chầm chậm đứng dậy, nắm tay Ân Tố Tố, nói: “Được, đổi người khác. Con cũng đừng quá phí tâm vào chuyện này, đợi sau khi đưa người đến phủ nha, mọi chuyện đều do phủ nha xử lý”.

“Vâng”. Ân Tố Tố ngoan ngoãn trả lời.