Chương 126: Thi trên triều

Ân Nguyên Tân sớm đã chuẩn bị xong rồi, cùng phụ thân lên triều.

Ân Hằng mấy hồi muốn mở miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, thấp giọng dặn dò: “Tâm thái phải vững, cho dù là…con cũng đừng để ý quá”.

Tần Tư Sương giúp Ân Nguyên Tân sửa sang lại y phục, Ân Tố Tố đứng một bên cười, thầm nói ca ca nhất định làm được.

Ân Nguyên Tân cười, đưa bàn tay to lớn ra xoa đầu Ân Tố Tố, sau đó cáo biệt với mẫu thân và muội muội rồi lên xe ngựa.

Ân Hằng ngồi trên kiệu quan, có kiệu phu nâng kiệu đi.

“Mẫu thân, không sớm nữa, cũng nên tiễn Liễu di nương đi rồi”. Ân Tố Tố khoác cánh tay Tần Tư Sương, nhìn Ân Nguyên Trình đang đứng cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt mang ý trào phúng.

Cuối cùng Ân Nguyên Trình cũng nhận ra cảm giác từ trước đến giờ của nó không hề sai, vị tỷ tỷ này quả thật không thích nó. Hồi nhỏ còn ra vẻ cho lấy lệ, nhưng hiện tại đến ra vẻ cũng thấy tốn sức.

Ân Nguyên Trình cũng cười, nó cũng không phải chỉ dựa vào sự thương hại của người khác từng bước đi đến hôm nay đâu.

Ân Tố Tố mặc kệ ôm lấy cánh tay mẫu thân đi vào trong cùng bà, tâm tư của mỗi một người trong nhà này cô đều rõ mồn một, chỉ là những thứ này chẳng có gì đáng để ý, chẳng qua là mấy người không đáng quan tâm thôi.

Bên này, Liễu di nương dừng chân ở cửa viện, quay đầu nhìn lại bảng tên Hạ Hà Uyển, sững sờ hồi lâu.

Ân Tố Tố thấy vậy chỉ cười một tiếng rồi nói: “Bảo Nguyên Trình cầu xin một tiếng là Liễu di nương có thể ở lại rồi”.

Liễu di nương cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt, cả người lạnh lẽo, nhanh chóng lắc đầu, xách tay nải đưa theo hạ nhân đi.

Tần Tư Sương lập tức ra lệnh gỡ bảng tên xuống.

“Mẫu thân, tính toán thời gian chắc cũng sắp đến cung rồi”. Ân Tố Tố nâng mắt, nhìn về phương xa. Hôm nay thời tiết thật tốt, hoa mai đều đã nở, hương thơm thoang thoảng tươi mát hòa quyện trong không khí, tính thời gian chắc cũng sắp đến ngày công bố bảng vàng rồi.

.

Trên đại điện, văn võ phân thành hai bên, tốt xấu rõ ràng.

Ân Hằng đứng bên hàng quan văn, trong l*иg ngực như có một tảng đá đang đè nặng, chặn hết hầu phổi khiến mỗi lần hô hấp đều khó khăn.

Ân Nguyên Tân đứng ở trung tâm, đây là vị trí do đích thân Hoàng thượng sắp xếp, thậm chí còn sắp xếp cả bàn và văn phòng tứ bảo*.

*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.

“Ân đại nhân, lệnh tử tài hoa nổi trội, ngài có gì mà phải lo lắng. Từ nãy đến giờ cứ như bông vụ ấy, đến đứng cũng không vững”.

Ân Hằng lau mồ hôi trên trán, nói: “Ta căng thẳng”.

“Có gì mà phải căng thẳng?” Người kia lại hỏi.

Ân Hằng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Từ sau khi Hoàng thượng hạ lệnh, đám người đó đã đó dốc hết sức chuẩn bị rồi, tưởng ta không biết sao?”

Người kia ngưng lại, sau đó hơi lắc đầu, nói: “Làm khó một hậu sinh, quả thực là chuyện chúng làm ra được”.

Ân Hằng thầm nghĩ: Sao mà không làm được, đến việc tự ý lật bài thi cũng làm được nữa mà, nếu không phải có Đại Lý Tự Thiếu Khanh giúp đỡ giao nộp văn chương lên, con trai ông quả thực phải gánh cái ô danh này rồi.

Bây giờ thi ngay trước triều, chỉ cần có chút sai sót nhỏ thôi cũng nhất định cũng bị đám người đó khoa trương phóng to lên. Nói cho cùng gian lận thì chắc chắn có liên quan đến nhau, tất nhiên sẽ bảo vệ lẫn nhau.

Gia tộc tôn quý bền chắc như thép, trong triều đình có rất nhiều người xuất thân từ gia tộc tôn quý, cha truyền con nối, trong đó có rất nhiều người ban đầu được gia tộc tôn quý giúp đỡ, hình thành một thế lực to lớn.

Thế lực này ngày càng lớn mạnh, quyền lên tiếng cũng cao.

Ông ta một thân một mình vào được trốn triều đường này không hề dễ dàng, cũng không giúp được con trai mình cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đó làm khó cậu.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Âm thanh từ xa truyền đến, chúng đại thần lũ lượt quỳ xuống.

“Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”

“Bình thân”.

“Tạ Hoàng thượng”.

Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng nhìn xuống phía dưới, chỉ một động tác nhỏ của các triều thần phía dưới ngài cũng nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không chỉ ra, chỉ nhìn họ một lúc, rồi ánh mắt lại rơi trên người Ân Nguyên Tân.

“Ân Nguyên Tân”.

“Có học trò”. Ân Nguyên Tân nhấc ngoại bào lên quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi”. Hoàng thượng nhàn nhạt nói.

“Tạ Hoàng thượng”. Ân Nguyên Tân đứng dậy, yên tĩnh đứng tại chỗ, hơi cúi đầu, sống lưng thẳng tắp.

Khóe miệng Hoàng thượng lộ ra một nụ cười hài lòng, nhìn thôi đã thấy người này phong thái bất phàm. Quan trọng là người này không phải thiên chi kiêu tử do gia tộc tôn quý trăm năm nuôi dạy ra, chỉ là con nhà tân quý, hoàn toàn dựa vào thực lực mà đứng được ở đây.

Nói đến tôn quý, các đời sau đúng là càng ngày càng kém, vốn dĩ ngày trước là dựa vào thực tài, dù gì trong nhà vừa có tiền vừa có quyền, mời các phu tử nổi danh về, cộng thêm đã có nền móng từ nhỏ, tất nhiên xuất thân tốt hơn các học tử bần hàn.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào lại dần dần dựa vào việc gian lận mới trúng được vài người, nhưng cũng chính mấy người đó bắt tay nhau từ từ bò lên vị trí cao hơn.

Vừa nghĩ đến quan viên Đại Thịnh dưới sự trị vì của mình trở thành một đám bất tài như thế, ngài cũng bồn chồn bất an, thật muốn lôi đám người đó ra ngoài trảm hết một lượt mà.

.

Hoàng thượng cao cao tại thượng, quan sát Ân Nguyên Tân không nói chuyện, chúng triều thần không khỏi xì xào bàn tán, nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ yên tĩnh chờ đợi.

Tô công công đang đứng một bên bước lên trước nhắc nhở một câu, Hoàng thượng nhàn nhạt quét qua một vòng đám người đang thì thầm với nhau ở phía dưới, sau đó mở miệng nói: “Bài thi của Ân Nguyên Tân bị người khác tự ý mở, còn bị kẻ khác vu oan gian lận, trẫm cho Ân Nguyên Tân cơ hội thi lại lần nữa. Nhưng Ân Nguyên Tân không muốn đợi nên mới có bài thi hôm nay, người ra đề sẽ là bách quan của trẫm”.

“Hoàng thượng, thần có chuyện muốn nói”. Đại tướng quân Tống Vũ đứng ra.

“Nói”.

“Hoàng thượng, thi cử là chuyện của đám quan văn bọn họ, chúng thần kiểm tra thế nào?” Tống Vũ hỏi.

Hoàng thượng liếc qua Ân Nguyên Tân, hỏi: “Ân Nguyên Tân, khanh muốn thi thế nào?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, học trò có chút tài mọn, nếu tướng quân muốn tỉ võ, học trò đành tuân theo”. Ân Nguyên Tân nói.

Tống Vũ cười lớn: “Hoàng thượng, vậy thần tỉ võ đi, một mình thần là được, bảo đám quan văn kia bớt chút thời gian, đừng có lề mề làm lỡ thời gian”.

Triệu Thượng thư cau mày, ông không muốn có giao tình gì với đám quan võ này, nói chuyện tùy tiện, không có quy củ.

“Hoàng thượng, thần ra đề ngay”. Triệu Thương thư mở miệng trước.

Ân Nguyên Tân và con trai ông là bằng hữu, nhưng ông và Ân Hằng lại chẳng có quan hệ gì, có điều phu nhân, con trai, con gái ông nói đi nói lại đều khen Ân Nguyên Tân đến tận trời, ông tất nhiên muốn tự mình thử Ân Nguyên Tân.

“Ân Nguyên Tân, ta ra đề đầu tiên. Ta muốn hỏi cậu, khu vực Xuyên Thủy vì mưa bão liên miên dẫn đến lũ lụt, triều đình đã gửi trăm vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai, nhưng đê xây dựng đã bị sụp, nước lũ tuôn ra, bách tính nay đây mai đó, hiện nay lương thực thiếu hụt, quốc khố trống rỗng, lưu dân không thể không tha hương cầu thực, nhưng quan viên phụ trách sợ bị liên lụy nên vứt lại cục diện rối rắm xong chạy rồi, nếu cậu bị phái đến chỗ đó, thân là Huyện lệnh làm chủ chuyện này, cậu sẽ giải quyết thế nào?”

Đề này vừa ra, cả triều bỗng chốc lặng ngắt như tờ.