Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 128: Đối chứng trước triều

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng thượng nâng mắt lên, gõ nhẹ xuống bàn, Tô công công biết đến lúc rồi, lập tức truyền: “Truyền Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lục Dịch vào điện, truyền Phùng Văn Tuyển vào điện”.

Hai chân Phùng Vọng run lên, không thể tin được mà nhìn ra phía ngoài cửa.

Lão tốn hết công sức phái nhiều người đi như vậy, đến cả Tông sư bồi dưỡng nhiều năm cũng phái đi nốt nhưng tuyệt nhiên không tìm ra chút dấu vết nào của tên tiểu tử này, kết quả nó lại nương nhờ Đại Lý Tự.

“Truyền Phùng Văn Tấn vào điện”.

Phùng Vọng đứng cũng không vững nữa rồi, tiếp đó nhắm chặt hai mắt, toàn thân như bị rút cạn sức lực vậy, lén lút giấu bàn tay đang run rẩy vào trong tay áo.

Các triều thần khác đều dùng ánh mắt hứng thú nhìn ra phía ngoài cửa, thấy ba người lần lượt đi vào.

Chuyện của Phùng gia náo nhiệt bao nhiêu, thì các triều thần trên triều đường lén lút bàn tán có bấy nhiêu náo nhiệt, chưa kể Ân Nguyên Tân bị vu oan mới vừa rồi chứng minh mình thật sự có tài hoa, giờ là đến lượt hai huynh đệ Phùng gia.

Chuyện hôm nay không chỉ có triều đường quan tâm, có lẽ trong dân gian cũng sẽ náo nhiệt rất lâu đây, Phùng đại nhân này xem như là tự bê đá đập chân mình.

Hai huynh đệ Phùng gia bước vào đại điện thì quỳ sụp xuống đất, nhìn sắc mặt có vẻ khá bình tĩnh.

Mọi người cũng không biết Lục Dịch đã làm cái gì, trong lòng thầm suy đoán chắc là hắn lại dùng thủ đoạn quái dị nào đó ép hai người này phục tùng rồi, dù sao cái danh “Diêm Vương sống” cũng không phải chỉ để cho vui.

Hoàng thượng có vẻ rất hài lòng với một màn này, ánh mắt quét qua một lượt bách quan bên dưới, nói: “Nếu vừa rồi đã thử Ân Nguyên Tân, vậy bây giờ thử luôn hai người này đi”.

Chỉ nói miệng thì chung quy lại vẫn không rõ thực hư ra sao, có thực là có tài hoa, có thực là viết thay, hỏi trực tiếp là biết ngay.

Phùng Vọng nhắm chặt mắt, bước ra từ hàng quan văn rồi quỳ phịch một cái xuống đất: “Thần có tội”.

“Ồ? Phùng ái khanh có tội gì?” Hoàng thượng hứng thú hỏi.

Phùng Vọng biết chuyện này không thể cứu vãn được nữa, bây giờ chỉ đành giải quyết nhanh chóng cho đỡ phiền phức, chỉ cần Phùng Quý phi trong cung vẫn được sủng ái thì Phùng gia về sau vẫn có cơ hội chuyển mình.

“Bẩm Hoàng thượng, là thần ích kỷ mới hại hai đứa con của mình, thần có tội!”

Phùng Vọng nói xong, ngẩng đầu lên với vẻ mặt hối hận, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Phùng Văn Tuyển, chầm chậm nói tiếp: “Thần biết, đích tử Phùng Văn Tấn tài hoa có hạn, vốn không hi vọng nó có thể làm rạng danh gia tộc, chỉ làm một công tử nhàn hạ thôi là được. Nhưng nào biết phu nhân không chịu từ bỏ, giấu thần lén lút giam cầm Phùng Văn Tuyển, giấu nhiều năm như vậy, sau đó lén lút mua đề, mục đích là vì muốn Phùng Văn Tuyển làm bài hộ, giúp Phùng Văn Tấn có thể vượt qua kỳ thi. Sau khi thần biết chuyện thì không biết nên làm sao cho phải, vậy nên ngày đó thần nguyện đem chuyện xấu hổ này nói ra ngay trước điện cũng là vì bảo vệ hai đứa con, hy vọng chúng nó biết ăn năn hối lỗi, không được vào triều làm quan. Thần có tội, tội ở chỗ không chịu nói ra sự thật, phụ lòng tín nhiệm của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng giáng tội!”

Phùng Vọng nói năng chân thành, lời vừa nói ra, mắt hổ đẫm lệ, từng giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, phát ra âm thanh nghẹn ngào, văn võ bá quan không khỏi nhíu mày, thấy đau lòng thay lão.

Ân Hằng suýt nữa không nhịn được mà trợn mắt trắng, đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, bóp méo sự thật, lừa dối bề trên! Chỉ cần bịa ra một câu chuyện như vậy là mong qua được chuyện này?

Hơn nữa hổ dữ không ăn thịt con, ông ta làm vậy rõ ràng là muốn đẩy hai đứa con ra gánh tội mà.

Sắc mặt Phùng Văn Tuyển đại biến, trong lòng hốt hoảng không an, hai tay không chịu khống chế run rẩy lên, sắc mặt trắng bệch.

Gã đồng ý ra làm chứng là vì Lục Dịch nói với gã chạy không phải cách, dù chạy đến đâu cũng bị Phùng gia bắt về, chỉ có tham gia khoa cử, trên người có công danh thì Phùng gia mới không dám ra tay.

Kết quả bây giờ cha gã nói câu này, vĩnh viễn không vào triều làm quan, đây không phải đồng nghĩa với việc tuyệt đường sống của gã sao?

Phùng Văn Tuyển lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dịch đang đứng bên cạnh.

Thần sắc Lục Dịch cung kính, hai mắt hơi rũ xuống, không chút động lòng với lời vừa rồi của cha gã, không vội vàng phản bác cũng không tỏ vẻ coi thường.

Những biểu hiện này làm Phùng Văn Tuyển yên tâm hơn phần nào.

Đợi sau khi Phùng Vọng nói xong, Lục Dịch mới nửa ngồi xuống, nhìn Phùng Văn Tấn hỏi: “Thế nào, ta nói có đúng không?”

Trên đại điện lặng ngắt như tờ, làm cho âm thanh của Lục Dịch càng rõ ràng hơn, không khỏi khiến người khác phải liếc mắt nhìn qua, thăm dò trực diện.

Phùng Văn Tấn như bị ai đó dùng gậy đánh thẳng vào đầu, cả người phát run, chỉ cảm thấy não sau hơi choáng váng, giống như sắp nứt ra tới nơi vậy.

“Cha….cha…..”

“Ban nãy cha ngươi nói gì ngươi cũng nghe thấy rõ ràng rồi, bao gồm cả việc đêm qua ông ta phái người đến gϊếŧ ngươi, thật ra là muốn từ bỏ ngươi. Tóm lại là ngươi và Phùng Văn Tuyển giống nhau, đều có thể tùy tiện bị bỏ rơi bất cứ lúc nào”. Lục Dịch khẽ cười, gương mặt đẹp như tượng tạc ấy lúc này đây như được đánh thêm một lớp ánh sáng màu đỏ, nhìn vừa kỳ lạ lại dọa người.

Phùng Vọng ngẩng đầu, trên trán ửng hồng sưng tấy lên, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Ngươi ngậm máu phun người! Lục đại nhân, nếu ta đã nguyện gánh vác hậu quả, chính là vì hy vọng bảo vệ được hai đứa con của ta, làm gì có phụ thân nào muốn gϊếŧ con mình chứ”. Phùng Vọng phẫn nộ nói.

Lục Dịch nhướng mày, thuận thế giơ tay lên hấp dẫn ánh nhìn của Phùng Văn Tấn, nói: “Cha ngươi có phái người đến gϊếŧ ngươi hay không, chắc là ngươi rõ nhất, có đúng không”.

Phùng Văn Tấn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên qua tứ chi và xương cốt, những cảnh tượng thân quen ngày xưa lướt qua trước mắt như chiếc đèn l*иg đang quay vòng, cho đến đêm qua, khi mũi tên sắc bén với ánh sáng lạnh lẽo đó lao đến khiến trái tim hắn lạnh buốt, làm hắn tỉnh lại trong cơn mơ.

“Lục đại nhân, ngài nói đúng”. Phùng Văn Tấn yết ớt nói xong, lấy ra một phong thư, đưa cho Lục Dịch.

Lục Dịch cầm lấy thư, dâng lên phía trên.

Tô công công lập tức đi đến lấy phong thư dâng lên cho Hoàng thượng.

Trong lòng Phùng Vọng lạnh lẽo, trái tim như bị nắm chặt lấy, máu chảy cũng khó khăn, hai mắt nhanh chóng trợn ngược lên, trông vô cùng hoảng loạn.

Phùng Văn Tuyển quỳ bên dưới, lưng eo cứng ngắc cũng bất giác thả lỏng hơn, xem ra lời của Lục Dịch là thật, gã nhất định sẽ an toàn.

Hoàng thượng xem xong thư thì cười lạnh một tiếng, trực tiếp vứt lá thư xuống dưới.

“Truyền ý chỉ của trẫm, cách chức toàn bộ giám thị coi thi lần này, tịch thu phủ đệ, gia sản! Ngoài ra, lập tức loại bỏ thành tích của tất cả những người có tên trong danh sách này, gia tộc trong họ trong vòng ba năm tới không được tham gia khoa cử, kháng chỉ….trảm!”

Sau khi Hoàng thượng nổi trận lôi đình, trực tiếp bãi triều.

Văn võ bá quan lũ lượt quỳ xuống, bồn chồn lo sợ, không biết rốt cuộc trong thư viết cái gì.

Chỉ có Phùng Vọng như bị bóp nghẹt cổ, nín thở, chầm chậm quay đầu nhìn Phùng Văn Tấn.

“Cha, cha không ngờ tới chứ gì, lúc mấy người lén lút qua lại con không cẩn thận nghe thấy hết rồi”. Phùng Văn Tấn nhếch khóe miệng, cười thật tươi, trong mắt là sự vui vẻ khi trả được thù.
« Chương TrướcChương Tiếp »