Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 138: Trạng nguyên lang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố xách váy chạy lon ton, xông đến trước mặt cha cô, nhìn thấy ca ca thì liền bổ nhào đến.

Ân Nguyên Tân mỉm cười dang hai tay ôm lấy cô, sau đó sờ đầu Ân Tố Tố, nói: “Cô nương lớn vậy rồi, còn chạy đến đòi ca ca ôm sao?”

“Đợi ca ca lấy thê tử rồi thì không thể tùy tiện ôm muội nữa, đến lúc đó muội ôm tẩu tử cũng được”. Ân Tố Tố ôm lấy cánh tay Ân Nguyên Tân cười nói.

“Tẩu tử tương lai của muội phải khỏe đến mấy mới ôm được quả cân như muội đây?” Ân Nguyên Tân bày ra mặt vẻ suy xét cẩn thận, đến hai hàng lông mày cũng nhíu lại.

Ân Tố Tố hừ một tiếng, giả vờ tức giận: “Cac ca thi đỗ rồi phải cho muội hồng bao! An ủi trái tim nhỏ bé chịu tổn thương của muội”.

“Biết rồi!” Ân Nguyên Tân cưng chiều nói, nhìn thấy Ân Hằng nở nụ cười vui vẻ đang bước đến, cậu thu lại ý cười, chắp tay nói: “Cha”.

“Thi cũng tạm”. Ân Hằng vuốt ve chòm râu, vô cùng hài lòng nói.

“Cha, làm gì mà cũng tạm chứ, ca ca là Trạng nguyên lang đó! Đứng đầu Đại Thịnh, Tam giáp đầu bảng, năm đó đến cha cũng không thi qua được”. Ân Tố Tố bất mãn nói.

Ân Hằng bất lực gõ nhẹ vào đầu Ân Tố Tố: “Phải khiêm tốn”.

“Trạng nguyên lang sao phải khiêm tốn chứ, đây đâu phải danh phận dựa vào khiêm tốn mới có được”. Ân Tố Tố quay đầu đi trợn mắt trắng, chỉ coi cha là một văn nhân cổ hủ, không hiểu được lúc nào nên thảnh thơi vui vẻ.

“Cha, sau Lễ hội mùa xuân khoảng nửa tháng, Thanh Viễn Trai sẽ bắt đầu tuyển sinh, cha phải bảo Nguyên Trình chuẩn bị cho tốt, bình thường tốt nhất là đừng đi đâu cả, nên yên tâm đọc sách mới phải”. Ân Nguyên Tân nói.

Ân Hằng gật đầu, nói: “Con nói đúng, hơn nữa con là Trạng nguyên, đệ đệ con không thể đến cả Thanh Viễn Trai cũng không vào được”.

Ân Tố Tố kéo ca ca đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân chuẩn bị cả một bàn thức ăn, hai đường tỷ nhà nhị phòng cũng đến rồi, hai đường ca thì tâm trạng không tốt nên trốn trong trạch tử, đã cho người đi mời rồi nhưng chắc là sẽ không đến đâu”.

Ân Nguyên Tân rũ mắt nhìn muội muội nhà mình, biết chắc là cô cố ý cho người đến trạch viện nhà nhị phòng mời hai người kia đến, bèn gõ trán Ân Tố Tố rồi thấp giọng nói: “Quỷ bày trò”.

Ân Tố Tố đắc ý cười, phải khiến mặt mũi nhà nhị phòng khó coi một lần, tránh bọn họ ngày nào cũng chạy tới chạy lui Ân phủ.

Sau này, nếu họ muốn đến thì cũng nhớ đến chuyện hôm nay, hoặc là giữ chút mặt mũi, hoặc là cứ đến thôi.

Cả nhà náo nhiệt ăn bữa cơm, Ân Hằng vô cùng vui vẻ, hôm nay thực sự là nở mày nở mặt, bao nhiêu triều thần đều chúc mừng ông ta, không quản là thật tâm hay giả ý, nhưng việc họ ngưỡng mộ ông ta có đứa con trai tài giỏi đều là thật.

Lúc này Ân Nguyên Trình đi tới bên cạnh lão phu nhân, gương mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn Ân Nguyên Tân, nói: “Đại ca thật lợi hại, Trình Nhi cũng sẽ nỗ lực”.

“Ừ, nên nỗ lực, đại ca đợi đệ”. Ân Nguyên Tân cười nhạt trả lời, chỉ là xem có vào được Thanh Viễn Trai không thôi.

Ân Hằng nhớ ra chuyện vừa nãy con trai lớn nói, bèn nhìn Ân Nguyên Trình nói: “Thanh Viễn Trai sắp bắt đầu tuyển sinh rồi, khoảng thời gian này cứ ở trong viện tử của con đi, không phải đi đâu cả, mỗi ngày ta đều kiểm tra bài tập của con”.

“Vâng, cha”. Ân Nguyên Trình dứt khoát trả lời.

Tự bản thân nó cũng biết, cách duy nhất bây giờ có thể giúp nó chính là vào Thanh Viễn Trai, chỉ cần vào được đó thì nó có thể trở thành đích thứ tử rồi, chứ không phải thứ tử nữa.

Lúc này Ân Minh Châu rót cho lão phu nhân tách trà để súc miệng, giả vờ bất cẩn mở miệng nói: “Nguyên Tân đường ca thi đỗ Trạng nguyên, tiệc ăn mừng ngày mai nên làm lớn một chút, cho mọi người đều hưởng phúc khí”.

Trên mặt lão phu nhân mang ý cười, nói: “Con lại nhắc nhở ta, đúng là phải làm lớn một chút”.

Ân Minh Châu cười, nói: “Con nào có nhắc nhở, là tổ mẫu vui quá nên quên mất thôi, không nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh này”.

Ân Uyển Nhi nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Ân Minh Châu, cười lạnh một tiếng: Chỉ có mình ngươi biết giả làm người tốt, ai mà không biết phải mở tiệc chứ!

“Đúng là phải làm, còn phải làm lớn một chút, mời đồng môn và các phu tử đến chung vui một phen”. Ân Hằng vui vẻ nói, lại nhìn Ân Nguyên Trình, vừa hay có thể để bọn họ để ý một chút đến con trai nhỏ.

Ân Nguyên Tân khẽ lắc đầu, có chút không đồng tình, nói: “Con không hy vọng làm lớn, cũng cảm thấy không cần thiết phải rườm rà như vậy”.

Lão phu nhân có hơi bất mãn, nói: “Từ xưa đến nay nhà nào có người đỗ Trạng nguyên mà không tổ chức tiệc lớn ăn mừng?” Nếu không làm lớn chút, làm sao thể hiện được khí thế của Ân phủ, làm sao cho người khác thấy được Ân gia họ có Trạng nguyên chứ.

Tần Tư Sương thấy con trai nhíu mày, liền mở miệng giải vây: “Nguyên Tân, nếu con không muốn làm lớn, vậy mẫu thân bỏ ra chút tiền mở kho phát cháo, mua thêm chút gạo thịt phân phát cho bách tính, con thấy có được không?”

Ân Nguyên Tân mỉm cười nói: “Như vậy rất tốt, mẫu thân, cứ làm vậy đi, bách tính tự lấy đồ ăn về cũng không đến mức lãng phí, cũng xem như là chuyện tốt”.

Tần Tư Sương cười, nói: “Vậy thì quyết định làm vậy đi, lát nữa mẫu thân sẽ sai người đi chuẩn bị”.

Lão phu nhân mím môi, có chút không vui nhìn Ân Hằng, hỏi: “Con cũng cảm thấy không nên tổ chức tiệc?”

“Mẫu thân, là Nguyên Tân thi đỗ Trạng nguyên, con cũng không thể thay nó quyết định làm hay không làm có phải không?” Ân Hằng cũng có chút đáng tiếc, nhưng mở kho phân phát cháo tất nhiên danh tiếng càng tốt hơn, ông ta cũng tán đồng.

Lão phu nhân tức giận, chống mạnh gậy xuống sàn, bấu vào bàn đứng dậy, nói: “Được thôi, nếu các người đã quyết định thì cần gì một bà già như ta đây lắm lời, chọc mấy người không vui rồi”.

Ân Minh Châu vội vàng đỡ lấy lão phu nhân, giúp bà thuận khí, nói: “Chắc là Nguyên Tân đường ca cũng không muốn lãng phí, dù sao từ nhỏ đã được tổ mẫu dạy bảo, mới dạy ra được một Trạng nguyên lang”.

Tần Tư Sương chỉ thấy nực cười, cái danh Trạng nguyên lang của con bà là do cậu tự thi giành được, có liên quan gì đến lão phu nhân chứ.

Nhưng không thể không nói, lão phu nhân rất thích nghe lời này của Ân Minh Châu, sắc mặt lập tức dịu đi không ít.

“Tổ mẫu, người ngồi xuống trước đi”. Ân Minh Châu một bên bóp vai, một bên nhỏ giọng trêu chọc lão phu nhân, xem như đã dỗ được bà rồi.

Lão phu nhân khẽ vỗ tay Ân Minh Châu, đứa cháu gái này được lòng bà nhất, lại ân cần ngoan ngoãn, đáng tiếc xuất thân không tốt.

“Con cũng mệt rồi, đừng bóp nữa, không nhìn thấy người khác đang ăn sao?” Lão phu nhân lời đầy ẩn ý nói.

Ân Uyển Nhi lập tức buông đũa xuống, Ân Tố Tố thì nâng tách trà lên nhấp một ngụm, chỉ xem lời lão phu nhân nói không có ý chỉ cô.

Tần Tư Sương khẽ cong khóe miệng, nhìn lão phu nhân rồi hỏi: “Mẫu thân, tiệm may giao y phục đến rồi, con đã đưa y phục đến Hồng Lư Uyển, chất vải, màu sắc, kiểu dáng đều là loại mẫu thân thích, người đưa Minh Châu với Uyển Nhi đi thử đi, nếu không vừa người còn nhanh chóng sửa cho kịp”.

Lão phu nhân nghe vậy thì đứng dậy rồi nói: “Vậy thì đi xem xem, chuyện này không chậm trễ được”. Nói xong, liền nhanh chóng đưa Ân Minh Châu với Ân Uyển Nhi đi.

Tần Tư Sương đợi sau khi họ đi mới nhìn Ân Hằng rồi nói: “Nếu chàng đã sắp xếp xong rồi thì chuyện phía sau thϊếp cũng không quản nữa, đợi ngày mai Như Ý đến, thϊếp chỉ quan tâm hai đứa A Man với Như Ý là được rồi”.

Ân Hằng nâng mắt nhìn bà, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu rồi nói: “Bỏ đi, cứ như vậy đã”. Nói xong cũng đứng dậy đi nốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »