Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 139: Tam phòng hồi kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước một ngày diễn ra Lễ hội mùa xuân, cuối cùng tam phòng cũng đưa Ân Như Ý về, chân trước chân sau còn có nhị phòng phu nhân, vốn dĩ bà ta còn tưởng rằng lúc về có thể trực tiếp vào ở trong trạch tử nhà đại phòng, kết quả nghe được tin con mình đều đang ở trạch viện trước kia.

Nhị phòng phu nhân còn một bụng lời muốn nói, nhưng Tần Tư Sương phớt là bà ta, chỉ hỏi han ân cần với tam phòng phu nhân, sau cùng hỏi một câu: “Vậy tam đệ muội đã từng xem mắt Vương Cử nhân đó chưa?”

Nhị phòng phu nhân nhị phòng, Cử nhân!

Tam phòng vậy mà lại lấy được một Cử nhân, chẳng qua là thương nhân hám tiền thôi, mà Như Ý nhà họ lại lấy được mối hôn sự có triển vọng như vậy?

Tam phòng phu nhân Ân Trần thị nghe Tần Tư Sương hỏi vậy thì nắm lấy tay bà, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: “Xem qua rồi”. Vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ, xem ra là rất hài lòng.

Tần Tư Sương cũng vui thay cho Ân Như Ý, liền lật tay lại nắm lấy tay Ân Trần thị, nói: “Vậy thì nên trang điểm ăn diện thêm một chút”.

Nhị phòng phu nhân Ân Trâu thị vẫy khăn tay, cũng nhoài người qua rồi cười nói: “Đại tẩu đúng là tốt bụng, chuyện hôn sự của các chất nữ cũng để tâm tới vậy, người ta thì chỉ có một phần, tẩu đây lại đến ba phần kìa”. Nói xong, Ân Trâu thị lại nhìn lão phu nhân rồi nói tiếp: “Đại tẩu làm thϊếp có chút hổ thẹn rồi, cứ như thϊếp với tam đệ muội đến nhà nhờ hỏi chuyện hôn sự vậy”.

Lão phu nhân nhìn Tần Tư Sương mỉm cười, đáp lại: “Cô có lòng như vậy là tốt rồi”.

Ân Trâu thị vừa muốn mở miệng, Tần Tư Sương lại khẽ lắc đầu, ngăn bà ta lại.

“Như Ý ấy à, ta còn biết nên chuẩn bị lúc nào, nhưng hai chất nữ kia thì không biết phải đợi đến khi nào, vẫn là nên nhanh chút đi”. Tần Tư Sương cười, cứ như đang nói chuyện phiếm thường ngày vậy, nhìn chằm chằm Ân Trâu thị.

Ân Trâu thị cười ngượng ngùng, “tất nhiên là hy vọng nhanh một chút rồi”.

Bà ta cũng không phải cố tình giữ con gái đến tận bây giờ, mà vùng xa xôi hẻo lánh đó lấy đâu ra mối hôn sự tốt, làm sao so được với kinh thành. Hơn nữa phu quân bà lại chỉ là một Huyện lệnh nhỏ bé, làm sao so được với Ân phủ tân quý ở kinh thành.

“Cái đó, đại tẩu à, mấy đứa nhà thϊếp chọc tẩu không vui có đúng không?” Ân Trâu thị hỏi.

Tần Tư Sương dừng lại trong chốc lát, giống như là chịu ấm ức rất lớn vậy, nhìn lão phu nhân như cầu cứu rồi mở miệng: “Nhị đệ muội đây là có ý gì? Thẩm nói như vậy lẽ nào ám chỉ ta bạc đãi mấy đứa nhà thẩm sao? Chuyện này, mẫu thân có thể làm chứng, người làm đại bá mẫu như ta đây cũng xem như là tận tâm tận lực rồi”.

Ân Trâu thị cười ngượng ngùng, nói: “Không phải không phải, thϊếp lo mấy đứa nhỏ nhà mình không hiểu chuyện chọc tẩu không vui, nơi tốt thì không ở lại cứ phải dọn ra ngoài”.

Lúc này Tần Tư Sương mới vỗ ngực thở phào, nói: “Là chuyện này à, đây là tự chúng nó muốn đó, hôm đó ta cũng khuyên rất lâu, nhưng mẫu thân nói chuyện của Uyển Nhi với Minh Châu tự có mẫu thân chúng nó lo, bảo ta không cần quản, vậy ta đành khoanh tay không quản nữa vậy”.

Ân Trâu thị “a” một tiếng, vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của lão phu nhân, lời đến bên miệng lại thành ý khác: “Cô nương dễ xấu hổ, chắc là ngại ngùng. Có điều nếu bây giờ thϊếp đã về rồi, vậy không làm phiền đại tẩu nữa, thϊếp sẽ tự lo cho chúng nó”.

Tần Tư Sương cười, thuận thế nói: “Ừ, có mẫu thân đích thân lo tất nhiên vẫn tốt hơn”.

Ân Trâu thị nở nụ cười, kéo Tần Tư Sương rồi nói tiếp: “Hai đứa nhà thϊếp vẫn chưa ra ngoài nhiều, Lễ hội mùa xuân lần này mong tẩu để ý chúng nó giúp thϊếp”.

“Yên tâm đi”. Tần Tư Sương nói.

Lần này Vương phi mời rất nhiều người, những người có công danh đều sẽ nhận được thiệp mời.

Tôn quý thì muốn tuyển con rể, thư sinh thì muốn xứng với giai nhân tiểu thư, tiểu thư ấy à, đương nhiên là muốn sánh với tài tử, sự kết hợp hoàn mỹ như vậy tất nhiên khiến người người đều vui.

Thậm chí Vương phi còn đổi cả địa điểm ban đầu ở Vương phủ thành Nhược Thủy Sơn Trang ở vùng ngoại ô, chỗ đó chứa hơn nghìn người cũng không thành vấn đề, đến lúc đó rất nhiều người đến chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Nhưng không phải phu nhân nhà nào cũng có tư cách đi, người không có tư cách đi thì thường sẽ đi cùng người thân bạn bè trong gia tộc để được vào trong, cũng xem là trưởng bối trong nhà đi cùng để giúp xem mắt, tốt hơn là nghe theo lời phụ mẫu trong nhà mà trực tiếp thành thân với người mình chưa từng gặp mặt bao giờ.

Nhị phòng phu nhân Ân Trâu thị chính là không có tư cách đến, nhưng lại không đi cùng đại phòng, mà có Ân Hằng tìm người ở ngoài đi cùng, nghe nói là thân phận không bình thường, tất nhiên là càng quý hơn, thế nên nhị phòng mới không nhắc đến chuyện này.

Ân Trần thị lại ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy rời đi, bà còn phải về giúp con gái chọn trang sức nên không ở lâu nữa.

Tần Tư Sương cũng đứng dậy ra ngoài, để lại hai cô chất kia vừa hay có thể nói chuyện riêng một lát.

Tần Tư Sương một đường tiễn Ân Trần thị ra đến cửa phủ rồi mới dừng lại, nói: “Ta cũng phái người đi nghe ngóng Vương Cử nhân đó rồi, trong nhà có một người cha lười nhác, sức khỏe cũng không tốt, lại chưa từng ra ngoài làm việc. Mẫu thân cực khổ một tay nuôi hắn lớn, vì cuộc sống nghèo khó nên rất so đo tính toán chuyện tiền bạc, là người chua ngoa”.

“Những chuyện đại tẩu nói thϊếp tất nhiên biết, nhưng Vương Cử nhân này tuổi còn trẻ đã là Cử nhân, tuy không bằng được Nguyên Tân nhưng cũng xem là mối lương duyên tốt. Hơn nữa Vương gia nghèo túng nên mới so đo tính toán tiền bạc, đoạn thϊếp cho Như Ý nhiều của hồi môn một chút, có tiền rồi Vương cử nhân cũng không còn lo lắng gì nữa, sau này chỉ có hai đứa nó thì cuộc sống cũng coi như tốt đẹp”. Ân Trần thị nói.

Tần Tư Sương thấy Ân Trần thị đã hạ quyết tâm thì không khuyên nữa, chỉ nói thời gian xuất phát rồi tiễn người về.

Hồng Lư Uyển mưu tính chuyện gì bà không có hứng thú biết, chỉ tùy tiện sai người đến Hồng Lư Uyển báo tin, nói bà còn bận lo cho hai đứa con nên không qua đó nữa.

Chẳng bao lâu sau, Ân Tố Tố liền đến Ngô Đồng Uyển, vừa vào đã ôm lấy cánh tay Tần Tư Sương làm nũng: “Mẫu thân xem nên chọn màu nào thì được?”

“Con cũng đâu có ý định xem mắt ở Lễ hội mùa xuân, sao phải nghiêm túc kén chọn thế”. Tần Tư Sương miệng nói vậy nhưng tay vẫn lật xem, chọn ra hai bộ y phục khác nhau.

“Mặc cái này đi, con gái ta hợp màu đỏ nhất, sôi động như đốm lửa nhỏ”. Tần Tư Sương cười nói.

Ân Tố Tố vui ơi là vui, cô luyện Thu Thủy kiếm, ca ca là Liệt Diễm kiếm, kết quả mẫu thân không chọn cho cô màu lam băng giá mà lại chọn màu đỏ.

“Vậy để ca ca mặc màu lam đi, nhìn vào là thấy ngay hai huynh muội một nước một lửa”. Ân Tố Tố cười lớn nói.

Nói đến Ân Nguyên Tân, Tần Tư Sương mới phản ứng lại, vội kéo lấy Ân Tố Tố dặn dò: “Nhớ bảo vệ ca ca con đấy”.

“Hả?” Ân Tố Tố đứng hình, ca ca cô bậc Tông sư còn cần đến cô bảo vệ sao?

“Lần trước người ném hà bao chất đầy hơn nửa con phố, ngày mai là Lễ hội mùa xuân, lại không có người chắn cho, sợ là có càng nhiều người dòm ngó đến nó hơn”. Tần Tư Sương nói.

“Chuyện này không phải rất tốt sao? Mẫu thân không muốn ca ca chọn được mối nhân duyên tốt à? Lần này nhân duyên tự tìm đến cửa, mẫu thân phải từ từ chọn nha”. Ân Tố Tố cố ý nói đùa.
« Chương TrướcChương Tiếp »