Chương 143: Hϊếp người quá đáng

Vốn dĩ Ân Tố Tố muốn quậy đυ.c nước khiến mối hôn sự này không thành, bèn nói với Khương Dung: “Thật ra hôm nay ta đưa Như Ý đường tỷ đến đây chính là để xem mắt Vương Cử nhân đó”.

“Cái gì!” Khương Dung ngạc nhiên, “tuyệt đối không được! hắn là, là một….kẻ du côn”.

Chắc là Khương Dung kiêng dè có mặt Ân Như Ý ở đây nên cuối cùng cũng không nói ra lời gì quá đáng. Thật ra Khương Dung vốn muốn nói hắn là kẻ khốn nạn mù quáng, rõ ràng thấy họ ăn mặc sang trọng nên mới cố tình lượn lờ trước mặt họ đòi ngâm thơ thể hiện, thật sự cho rằng đám tiểu thư khuê các như họ chưa gặp nam nhân bao giờ, thật sự cho rằng dựa vào bộ dạng tiểu bạch kiểm đó là có thể trở thành con rể nhà quyền quý sao?

Ân Như Ý thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Gặp trước đã”.

Khương Dung không tin được mở to hai mắt nhìn Ân Tố Tố, Ân Tố Tố thì bất lực lắc đầu, nói: “Tam thúc tam thẩm ta đều rất thích hắn, chắc là hôm nay để tỷ ấy gặp hắn xong rồi sẽ định hôn sự luôn”.

“Nếu hắn đã biết mình có sắp có hôn thê rồi, sao lại còn, còn….” Khương Dung tức đến không nói nên lời.

“Chắc là không nhìn trúng con nhà thương nhân như tỷ”. Ân Như Ý miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó cúi thấp đầu thấp.

Ân Tố Tố ôm chặt Ân Như Ý khiến nàng ngẩng đâu lên, nói: “Nếu nói không nhìn trúng thì cũng là tỷ không nhìn trúng hắn”.

Khương Dung ở một bên gật đầu liên tục.

Chính vào lúc này Trình Yên Nhiên và Triệu Niệm Chân cũng quay lại rồi, Khương Dung vội vàng kể lại mọi chuyện một lượt, cuối cùng chốt lại một câu: “Chúng ta phải giúp Như Ý đường tỷ!”

Trình Yên Nhiên siết khăn tay, tức đỏ cả mắt: “Nhất định phải giúp, hơn nữa ta chắc chắn hắn biết rõ thân phận của ta, bởi vì Niệm Chân đùa giỡn với ta vài câu, nói ra thân phận của ta, sau đó chưa đi được mấy bước thì hắn đột nhiên nhảy ra”.

Triệu Niệm Chân khoanh tay cười một tiếng, “ta thấy rõ ràng là hắn cố ý, có lẽ không phải vì ta lỡ nói ra thân phận của cô, mà là hắn sớm đã đứng canh ở đó rồi”.

“Ngoại trừ ngâm thơ ra, có phải hắn còn làm gì khác đúng không?” Ân Tố Tố hỏi.

Triệu Niệm Chân nghĩ kĩ lại một lúc rồi nói: “Ta với Yên Nhiên đi hái hoa mai, chỗ đó là còn dốc đi xuống nên chúng ta đi rất chậm, chính lúc đó hắn đột nhiên xuất hiện, Yên Nhiên bị dọa sợ nên lùi về sau một bước, hắn nói hoa mai rất hợp với Yên Nhiên nên muốn ngâm một bài thơ, nhưng ta thấy sắc mặt hắn có chút kỳ lạ nên muốn kéo Yên Nhiên đi, hắn vội vã chạy theo mấy bước, Yên Nhiên bị dọa sợ nên bước hụt suýt nữa thì ngã, hắn lập tức đưa tay ra đỡ, nhưng hắn không ngờ ta biết võ, lúc Yên Nhiên sắp ngã xuống ta liền nhanh tay kéo cô ấy lại, nhưng y phục lại bị chạc cây làm rách mất”.

“Đây rõ ràng là cố ý”. Khương Dung tức giận nói.

Đột nhiên có một tia sáng vụt qua trong đầu Ân Tố Tố, cô nghĩ tới một khả năng, lập tức đứng dậy vén một góc khinh sa ra, ánh mắt tìm kiếm xung quanh liền nhìn thấy một bóng dáng bạch y, còn có hai người khác bên cạnh bóng dáng bạch y đó.

Ân Tố Tố tập trung suy nghĩ, bên đó đang nói chuyện.

“Mặc Mặc, dùng bùa”.

【Vâng, kí chủ.】

“Ta thật không ngờ cô lại nhìn trúng Vương Cử nhân đó”. Bạch Như Sương giễu cợt một tiếng, đặt tách trà trong tay xuống.

Ân Uyển Nhi siết chặt khăn tay, nâng mắt nhìn Bạch Như Sương, gương mặt khẩn cầu: “Bạch cô nương, cô nói có thể giúp ta”.

Bạch Như Sương thản nhiên “ừ” một tiếng, nói: “Nếu cô nói sớm thì ta đã không để hắn đi tìm Trình Yên Nhiên rồi”.

Ân Uyển Nhi căng thẳng nhìn Bạch Như Sương, dò hỏi: “Bây giờ vẫn chưa muộn có đúng không?”

“Tại sao cô lại nhìn trúng Vương Cử nhân đó?”

Bạch Như Sương có chút hiếu kỳ, hai con mắt của Ân Uyển Nhi này rốt cuộc là nhìn kiểu gì vậy? Không nhìn thấy thứ muội đó của cô ta trong mắt chỉ có người Hoàng gia hay sao, ngoài Tiêu Cảnh Quân ra, đến Ngũ hoàng tử cũng dám tơ tưởng.

Ân Uyển Nhi hình như có chút ngại ngùng, hơi rũ mắt, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Thì, thì là nhất kiến khuynh tâm”.

Lúc cô ta xuống xe ngựa cùng Bạch Như Sương vừa hay nhìn thấy Vương Nhược Phong đang chầm chậm đi đến, từng bước từng bước cứ như đang vì cô ta mà đến, lúc đó cô ta còn chưa biết thân phận của người này, chỉ cảm thấy vị công tử như ngọc này đã đi vào mắt vào tim mình.

Sau này mới biết người này chính là Vương Nhược Phong, cảm giác buồn bã và đau lòng cứ đọng mãi trong tim, giày vò khôn nguôi. Dựa vào cái gì mà thiên kim nhà quan như cô ta không so được với con nhà thương nhân, dựa vào cái gì mà con nhà thương nhân đó cậy mình có tiền mà muốn làm nhục công tử như ngọc?

Bạch Như Sương thấy cô ta rơi vào trầm tư, liền đưa ra lời khuyên: “Nói trắng ra thì Lễ hội mùa xuân này chính là để nam nữ xem mắt, nếu cô thích thì tìm cơ hội gặp riêng hắn đi”.

“Sau, sau đó thì sao?” Ân Uyển Nhi vội hỏi.

“Sau đó?” Bạch Như Sương nở nụ cười kỳ lạ, dường như nhớ tới cái gì đó, trực tiếp nói: “Chỗ ta có gói thuộc bột, có thể khiến hắn đối với cô nhất kiến khuynh tâm, các người chỉ cần làm gì đó mờ ám một chút, sau đó gọi người tới xem không phải là xong rồi sao?”

“Cái này, cái này tốt chỗ nào chứ, rõ ràng là không tốt mà, đi trái quy tắc”. Ân Uyển Nhi có hơi kích động, lại có chút sợ sệt.

“Dù sao cũng có rất nhiều phu thê trước khi thành hôn còn chưa gặp mặt, sau khi thành hôn vẫn cầm sắt hòa minh, chuyện hậu trạch phải do bản thân tự giải quyết, hắn là một Cử nhân nhà nghèo, cô lại là thiên kim nhà quan, nếu gả cho hắn còn lo sau này phải chịu khổ sao?”

Bạch Như Sương nói xong, chầm chậm đứng dậy.

“Bây giờ ta sẽ nghĩ cách dẫn hắn đến đình viện ban nãy chúng ta vừa đi qua, đến lúc đó cô trực tiếp đi đến là được, cô có thể dùng thuộc bột này trước”. Nói xong, thì đặt thuộc bột lên trên bàn sau đó quay người rời đi.

Sau khi Ân Minh Châu nhìn thấy thế thì hỏi: “Bạch cô nương, thuốc bột này có còn không?”

Bạch Như Sương cười, lại đưa tiếp một gói thuôc bột nữa.

“Sau khi chuyện thành, nhất định phải mời ta uống rượu mừng đó”. Bạch Như Sương nói xong thì rời đi.

Ân Uyển Nhi cau mày nhìn Ân Minh Châu, hỏi: “Ngươi lấy cái này làm gì?”

Tim Ân Minh Châu đập thình thịch như đánh trống, cẩn thận nhét thuốc bột vào trong ngực, trong lòng có hơi hoảng loạn nhưng nét mặt vẫn kiên định như cũ.

Cô ta đã nghe ngóng được Ngũ hoàng tử sẽ nghỉ ngơi ở Như Nguyệt Đình, cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần lượn trước mặt y một vòng khiến Ngũ hoàng tử để ý, còn cô ta thì không chút lay động, như vậy mới khiến Ngũ hoàng tử ghi nhớ sâu sắc cô ta.

.

“Roẹt--”

Ân Tố Tố nắm chặt khinh sa phát ra âm thanh, suýt nữa thì khiến khinh sa rách làm đôi, âm thanh chói tai khiến mọi người đều ngừng nói chuyện, lũ lượt nhìn về phía họ.

“Hϊếp người quá đáng!” Ân Tố Tố nghiến răng phẫn nộ.

Nếu Ân Uyển Nhi thật sự dùng thủ đoạn này, vậy toàn bộ nữ nhi Ân gia chắc chắn đều vì chuyện này mà mang tiếng xấu, sau này ai nhắc đến nữ nhi Ân gia thì sẽ nhớ ngay đến loại thủ đoạn đê tiện này, coi như là triệt đường sống Ân gia.

Đây rõ ràng là nhắm vào cô mà!

Đã như thế thì đừng trách cô ăn miếng trả miếng!

“A Man, sao thế?” Ân Như Ý hỏi.

“Đường tỷ, hôm nay muôi phải giúp tỷ thoát khỏi mối hôn sự này, tỷ đợi muội, nếu tam thẩm trách tội thì muội sẽ đứng ra chịu. Có điều muội đoán tam thẩm không trách muội đâu, loại bỉ ổi như thế trực tiếp một đao chém chết cũng không quá”.

Ân Tố Tố nói năng khí phách khiến mọi người đều nhìn cô.

“Ân Tố Tố, cô muốn chém ai?” Phùng Ngọc Dung trợn to hai mắt hỏi.