Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 144: Ăn miếng trả miếng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tròng mắt Ân Tố Tố khẽ động, đột nhiên nhìn thẳng Phùng Ngọc Dung.

Phùng gia vì chuyện gian lận thi cử mà bị giáng tội, vốn dĩ Phùng đại nhân phải bị cách chức điều tra, nhưng ngay lúc này Phùng Quý phi lại mang thai.

Phùng Quý phi vốn đã được sủng ái, đây lại là lần đầu mang thai, vừa quỳ vừa khóc cầu xin Hoàng thượng ân điển, chỉ bắt Phùng đại nhân đóng cửa suy ngẫm ba tháng, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện tỷ muội Phùng gia tham gia Lễ hội mùa xuân.

“Cô, cô nhìn ta làm gì?” Phùng Ngọc Dung không khỏi sợ hãi lui về sau một bước, chỉ sợ Ân Tố Tố lôi đao ra bất cứ lúc nào.

Làm sao nàng ta quên được, người này đến cả công chúa với quý nữ cũng dám đánh, lúc đó mới có vài tuổi thôi kìa. Bây giờ lớn thêm mấy tuổi không biết chừng còn lợi hại hơn ngày xưa nữa, sao nàng ta lại nghĩ không thông đi khıêυ khí©h cô chứ.

Có điều Phùng Ngọc Dung hiểu lầm rồi, Ân Tố Tố quả thực dám đánh người, nhưng người cô đánh là một công chúa kiêu căng ngạo mạn, mà rất nhanh mẫu phi cũng bị thất sủng, bản thân cô công chúa đó thì bị gả đi xa hòa thân. Còn về một vài quý nữ kia thì cô thật sự không sợ bọn họ, cha mọi người đều làm quan, mà Hoàng thượng còn tín nhiệm cha cô hơn vài phần, cô có gì mà không dám chứ.

“Là như thế này”. Ân Tố Tố đột nhiên mở miệng, đôi lông mày rũ xuống, nhìn có vẻ rất bi thương sầu não, “chủ yếu là vì chuyện của đường tỷ ta”.

Ân Tố Tố chậm rãi kể lại mọi chuyện, lại ôm lấy Ân Như Ý, đau lòng nói: “Đáng thương cho đường tỷ của ta, bị người như thế hại mất một đời”.

Ân Như Ý hơi mù mờ, không biết đường muội của nàng bị làm sao, nhưng thấy cô đau lòng như thế thì vẫn vỗ nhẹ mu bàn tay an ủi, căng thẳng nhìn cô.

Khương Dung nén cười, trốn sau lưng Ân Như Ý, một lúc sau mới thì thầm: “Đường tỷ cứ chờ đi, họ đều sẽ giúp tỷ trút giận đó”.

Quả nhiên, Phùng Ngọc Dung nhảy ra rồi nói: “Một Cử nhân nghèo hèn, hắn cũng dám!”

“Aizz, hắn nhất định đã điều tra kỹ càng thân phận các quý nữ đến tham gia Lễ hội mùa xuân hôm nay rồi, nếu không ngay từ đầu đã không nhằm vào ta, bây giờ hắn chắc chắn không dám ra tay với ta nữa, chỉ là không biết có nhắm vào người khác không thôi”. Trình Yên Nhiên nói, ánh mắt lướt qua một vòng, đáy mắt còn mang vẻ đồng tình.

Chúng quý nữ: Đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh giá.

Thượng Quan Tĩnh chầm chậm bước ra, nhìn Ân Như Ý, nói: “Dù sao hắn cũng có công danh, nếu tỷ không tận tay bắt được thóp của hắn, có khả năng hắn sẽ cắn ngược lại nói tỷ vu oan giá họa. Hơn nữa tỷ là con nhà thương nhân, nếu thật sự như thế thì hỏng hết danh tiếng một đời”.

“Thượng Quan tiểu thư nói như vậy, lẽ nào là có cách gì rồi sao?” Triệu Niệm Chân hỏi.

Thượng Quan Tĩnh khẽ gật đầu, nói: “Tỷ cứ đi gặp hắn trước đi”.

“Đây thì gọi gì là cách chứ?” Phùng Ngọc Dung hỏi lại.

Thượng Quan Tĩnh khẽ lắc đầu, “tỷ phải đi gặp hắn trước, ta nói thế này cho rõ nhé, hắn thích người hiền lương thục đức, vậy tỷ cứ thể hiện ra mình là người tiêu tiền như nước, thích dạo phố mua sắm. Hắn thích người ngoan ngoãn nghe lời, vậy tỷ khoe khoang nhỏ mọn, tóm lại là khiến hắn không thích tỷ”.

Ân Tố Tố hơi lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Nhà đường tỷ ta có tiền, hắn là nhìn trúng tiền của nhà tỷ ấy”.

Thượng Quan Tĩnh trầm ngâm nửa khắc rồi nói: “Có người đọc sách thích giả vờ thanh cao, thích tiền tài nhưng không nói rõ ra, mở mồm ra là nói những thứ đó thô tục tầm thường, không đặt vào mắt, nhưng nếu thật sự không cho hắn thì hắn lại không vui”.

Ân Tố Tố nhìn Ân Như Ý, thấp giọng nói: “Đây là cách muội nói ở trên đường”.

Ân Như Ý gật đầu.

“Tỷ đi gặp hắn trước, sau đó bọn ta giả vờ tình cờ bắt gặp, chuyện còn lại thì không cần lo”. Thượng Quan Tĩnh đã dự liệu trong lòng, chẳng qua là một Cử nhân nhỏ bé mà thôi, thật sự xem nữ tử bọn họ dễ ức hϊếp sao.

“Chỉ có khiến danh tiếng của hắn thảm hại, hắn mới không dám tơ tưởng đến người khác”. Trình Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “với chúng ta mà nói là chuyện tốt”.

Chúng quý nữ: Đúng là như vậy.

Ân Tố Tố thở phào một hơi, nâng mắt lên, vừa hay nhìn thấy Ân Nguyên Tân ở bên kia ngắt một cành liễu, liền nói muốn đưa Ân Như Ý đi trước.

“Làm phiền các vị rồi”. Ân Tố Tố nghiêm túc nói cảm tạ.

“Thế nhân luôn cho rằng nữ tử dễ ức hϊếp, nếu danh tiếng bị bêu xấu thì đến ông trời cũng không cần mạng của ngươi, mỗi người một miệng có thể dìm chết ngươi trong nước bọt…cô cảm tạ chúng ta cứu đường tỷ cô, thật ra chúng ta cũng đang tự cứu bản thân”. Thượng Quan Tĩnh xua tay, an ủi nói: “Cô đi trước đi, lát nữa chúng ta sẽ ra”.

Ân Tố Tố cảm tạ lần nữa, cáo biệt với đám người Triệu Niệm Chân, đưa Ân Như Ý đi ra ngoài, nói: “Đường tỷ đừng sợ, bọn muội đều ở phía sau tỷ”.

Ân Như Ý nắm lấy tay Ân Tố Tố, nói: “A Man, tỷ không sợ, bây giờ tỷ không sợ chút nào cả”.

Thật ra nàng cùng phụ mẫu bôn ba Nam Bắc nhiều năm như vậy, còn chuyện gì chưa gặp qua chứ, chẳng qua là mẫu thân cảm thấy nàng là nữ tử, nên thành thân yên yên ổn ổn sống qua ngày, nàng chẳng qua là không muốn phụ mẫu đau lòng thôi. Nhưng nếu thật sự gả đi mà nàng sống không tốt, mẫu thân nàng cũng buồn, cho nên nàng không sợ gì cả.

Ân Tố Tố yên tâm hơn chút, đưa Ân Như Ý đi đến chỗ Ân Nguyên Tân, sau đó kể lại mọi chuyện.

“Các muội sắp xếp xong rồi là tốt, nếu không ta sợ nhịn không nổi mà ra tay đánh hắn mất”. Khắp người Ân Nguyên Tân tỏa ra hàn khí.

Ân Tố Tố cười, không thể không nói hai người đúng là huynh muội ruột, đến suy nghĩ cũng giống nhau.

“Ca ca, bọn muội đi đây, đợi sau khi gặp mặt, đám người Niệm Chân sẽ đón Như Ý đường tỷ đi, muội vẫn còn chuyện phải làm, huynh giúp muội một chút”. Sắc mặt Ân Tố Tố nghiêm túc, lần này cô thật sự tức giận.

“Vậy ta không về Tam Vấn Đường nữa, đợi muội ở phía Đăng Cao Lầu đằng kia”. Ân Nguyên Tân chỉ về một hướng nói.

Ân Tố Tố trả lời một tiếng rồi đưa Ân Như Ý đi, lúc đi đến đình viện, cô thầm nghĩ: Bỏ đi, nếu đám người Niệm Chân đều khinh thường Vương Nhược Phong như thế thì cứ để Ân Uyển Nhi ôm lấy hắn ta đi, không cần phải cứu loại ngu xuẩn đó.

Trong đình viện, Vương Nhược Phong sớm đã đợi sẵn ở đó rồi, lúc này có hơi nhăn mày ghét bỏ, dáng vẻ như chịu tội lớn vậy.

Ân Như Ý làm theo lời người khác dạy, lớn tiếng phô trương đi đến, vừa đến trước mặt hắn thì không thèm chào hỏi gì mà cứ thế ngồi xuống, dáng vẻ giống như nữ tử chuyên chạy vặt bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài, nhìn rất khí phách, khí tức xung quanh cũng mạnh mẽ hơn vài phần.

“Chàng chính là Vương Nhược Phong?” Ân Như Ý dùng hết dũng khí cố ý nói thật to.

Vương Nhược Phong không ngờ nữ tử này lại thô tục tới vậy, đứng hình một lúc.

.

Bên này sau khi Ân Tố Tố đưa người đi xong, quay về dặn dò với đám người Niệm Chân một tiếng, lại nói: “Ta vừa gặp được vị y tiên Bạch Như Sương đó rồi, cô ta cố ý nhắm vào ta nói ra nói vào, nói từ nay về sau danh tiếng của ta sẽ triệt để hỏng bét. Ta có chút lo lắng, phải đi tìm ca ca một chuyến đã”.

Chúng quý nữ trong lòng hơi nghi ngờ, bèn gật đầu, nói mình sẽ lập tức đến đó.

Ân Tố Tố đi đến Đăng Cao Lầu, sau khi nói chuyện mình nghe ngóng được ra, hỏi: “Ca ca, nếu muội ăn miếng trả miếng, có phải rất ác độc không”.

“Nếu cô ta không làm thì muội không làm. Nếu cô ta làm thì muội cũng làm”. Ánh mắt Ân Nguyên Tân lạnh lùng đứng lên, lúc này trong lòng cậu tĩnh lặng như nước, không có bất kỳ dao động nào, xem ra nữ nhân này không còn ảnh hưởng gì đến cậu nữa.

“Vậy ca ca, bây giờ huynh đi tìm người, đem tin tức Bạch Như Sương trúng thuốc truyền đến tai Lâu Vọng Các”. Ân Tố Tố nói.

Từ Nhược Thủy Sơn Trang về kinh thành chắc cũng phải tốn hơn một canh rưỡi, nếu Lâu Vọng Các dốc hết toàn lực vội vàng đuổi đến đây chắc cũng mất nửa canh giờ, nửa canh giờ là đủ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »